Những mảnh sứ vỡ vẫn cứa đ/ứt tay tôi.
Tôi bước tới bờ hồ cá cảnh.
Chị gái đang huýt sáo vui vẻ cho cá chép ăn.
Giai điệu lạ lắm, tôi chưa từng nghe bao giờ.
Dường như là điệu hồ xưa thời Dân Quốc.
Trần Văn Cảnh vốn không biết thứ này.
Tôi thả tay xuống hồ, một chú cá chép nhỏ g/ầy guộc khẽ mớm môi.
Tôi cất tiếng hỏi, không nhìn vào mắt chị:
"Giờ… tất cả những thứ này, là điều chị muốn sao?"
Gương mặt lộng lẫy của chị gái nở nụ cười khoái trá.
"Ha ha ha ha, làm sao có chứ? Tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi."
"Trần Thụ Cảnh, em đang giữ đồ của chị phải không?"
Tôi đờ đẫn nhìn chị.
Thấy tôi im lặng, chị gái quay lưng bỏ đi.
Trong tay còn lại của tôi, nhãn cầu kia bắt đầu chuyển sang màu đỏ đen.
Chỉ cần nhìn thấy nó, dường như linh h/ồn tôi sắp bị hút đi mất.
Mẹ tôi rốt cuộc vẫn phát đi/ên.
Nhà vốn đã không còn tiền, Trần Kiệt nói nếu đoạt giải nhất kỳ thi này sẽ có tiền thưởng, thế là mẹ lén đưa tiền cho nó khi bố không để ý.
Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào phòng thi, Trần Kiệt đã ngất xỉu, không tỉnh lại.
Dù thầy giáo cho thi lại lần hai, nó vẫn ngất tiếp.
Vị giáo viên từng coi Trần Kiệt là "hạt giống vàng", khi tới nhà tôi và thấy hoàn cảnh gia đình, chỉ biết thở dài:
"Có lẽ đứa trẻ chịu áp lực quá lớn, phụ huynh nên cho cháu thư giãn đôi chút."
Rồi ông bước ra khỏi cổng biệt thự, run lên vì lạnh.
"Người giàu đúng là khác biệt, trời thu còn bật điều hòa."