Ánh sáng lói.
Tôi nhắm lại, co góc giả bản thân còn đang ngủ.
Mẹ thức rồi, rơi vào trên giống ngón tay lông nào đó đang tôi.
“Ngọc, tỉnh rồi Giọng nói rất còn mang theo rợn người: “Đi, mẹ con đi tìm ăn ngon.”
“Cái gì?”
Sau đó mẹ không còn nói chuyện nữa, kéo đi ra khỏi cửa.
Trong làng thức hơn thị trấn rất nhiều.
Lúc này đã không ít ở trước cửa nhà tôi.
Nhìn thấy bọn họ đều nở ra nụ nhiệt tình: “Đây chẳng phải con gái lớn lão Hứa đó sao? Đã tròn tuổi rồi à? Đến nhà ăn đi.”
Mẹ lộ ra nụ “Tròn tuổi rồi. thôi, ăn đồ!”
Bọn họ vô cùng thật thà, chất phác giống mẹ những dân làng ấn tượng tôi.
Trong lòng nghi ngờ.
Cho đến khi tất đều đến trói ch/ặt lại ở trên ghế.
Tất đều mang theo thức ăn, gần tất các món ăn khi đón tết đều bưng ra.
“Ăn nhiều chút… Ăn nhiều chút…”
“Ăn nhiều chút… Ăn nhiều chút…”
“Ăn nhiều chút… Ăn nhiều chút…”
Ánh tất đều nhiệt tình heo nhà vậy.
Bọn họ đút từng miếng vào miệng tôi.
Mặc kệ thể nuốt xuống không, mặc kệ bị sặc không.
Nước rau mỡ thịt thế chảy xuống theo tôi.
“Ngọc, ăn no rồi Mẹ từ trên cao nhìn xuống hỏi tôi.
Tôi hơi hé ra, nhìn thấy bóng dáng ấy, không trả lời.
Mẹ mặc kệ sự im lặng lớn tiếng tuyên bố với tất người: nguyện rồi!”
Trong đám vang lên tiếng hò reo mừng, còn quỳ trên đất để phúc, thì hát bài dân ca thường hiện khi còn nhỏ, thì bắt đầu nhảy múa.
Trong tiếng đùa bọn họ, đột hiểu ra - Buổi lễ tế đã bắt đầu rồi.