Trùng Số

Chương 1

07/10/2025 15:35

Ngày hôm sau, chưa cần hắn nói gì, tôi đã chủ động nộp đơn xin nghỉ.

“Lý do?”

Hắn lạnh lùng liếc tôi một cái, gương mặt u ám chẳng giống người vừa tỏ tình thất bại chút nào.

Trời đất, bị từ chối tỏ tình, chắc chắn hắn sẽ tìm cách “đì” tôi chứ gì!

Tôi chạy trước khi bị “đì” thì có gì sai đâu?

Còn hỏi lý do gì nữa!

Chỉ là… lương tháng này vẫn chưa nhận.

Không dám chọc gi/ận hắn, tôi đành rụt cổ nghĩ đại một lý do cho hợp tình hợp lý.

Người ta nghỉ việc thường nói sao nhỉ?

À, nhớ rồi.

“Tôi muốn tìm cơ hội phát triển nghề nghiệp rộng hơn.”

“…”

Khóe môi hắn gi/ật nhẹ, rồi khẽ hừ một tiếng, rõ vẻ kh/inh thường.

Không nói đồng ý, cũng không nói từ chối.

Tôi chỉ là trợ lý thôi, trợ lý cũng có tham vọng chứ? Phản ứng của hắn đúng là làm người ta tổn thương.

Tôi vừa định phản pháo thì hắn chậm rãi mở miệng:

“Ba lần, thế nào? Tôi tăng lương cho cậu gấp ba.”

“???”

Đây là định giữ tôi lại để “đì” tôi đấy à?

Giữa “lương gấp ba” và “bị đì”, tôi đắn đo.

“Gấp mười, nếu cậu chịu ở lại, tôi tăng lương gấp mười.”

Ừ thì, đì thì đì, sợ gì!

Dù ở lại, nhưng mối qu/an h/ệ giữa tôi và sếp vô cùng ngượng ngập.

Từ ngày hắn tỏ tình, hắn không giao việc cho tôi làm nữa.

Nếu là trước đây, tôi vui ch*t.

Nhưng giờ, cầm lương gấp mười mà ngồi không, tôi thấy hơi run.

Có vẻ “đôi giày nhỏ” hắn định cho tôi mang không đơn giản đâu.

Tôi r/un r/ẩy chờ mấy ngày, vẫn chẳng thấy hắn “đì” gì hết.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định chủ động tìm việc để làm.

“Sếp, anh khát không?”

Sự ân cần đột ngột của tôi khiến hắn hơi khựng lại.

“Cà phê, cảm ơn.”

Cà phê! Tôi chạy vào phòng pha chế, rót một cốc cà phê, nghĩ ngợi, rồi thả vào một nắm đường.

Bớt đắng, có khi giảm bớt “th/ù h/ận”, giày nhỏ sẽ dễ đi hơn chăng?

Hắn vui vẻ nhận cốc cà phê, nhưng vừa uống đã nhíu mày.

Không biết “th/ù h/ận” giảm chưa, nhưng chắc đường còn ít.

Ba muỗng không đủ, lần sau tôi bỏ năm muỗng.

Càng nhiều càng tốt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm