Giang sớm m/ua vé máy bay cho tôi, còn là hạng gia.
Biết vội vàng bảo trả vé nhất không chịu.
Tuy không phải tiền mình, vẫn xót ruột.
Tiền vé máy bay hạng gia đủ để ki/ếm một dài.
Chỉ riêng với suy nghĩ này thôi, là người hai thế khác biệt.
Đến sân bay, ôm thật lâu, không nỡ rời xa.
Trước đi, còn đi phải thật nhiều.
Thế là, chúng mỗi người một ngả, đường về nhà.
29
Sau về đến nhà, không hề nhàn rỗi.
Tôi được một công b/án ở quán cà phê gần nhà.
Quán này đông khách, nào bận rộn.
Thực muốn nhân cơ hội này để dần cách Diệc.
Sau kết thúc một làm mới gọi điện cho Diệc.
"Cuối đến tớ rồi, sao về nhà chẳng liên lạc thế?"
Giọng nói đầy oán trách đầu dây bên kia.
Nghĩ đến những lời sắp nói, không khỏi cắn ch/ặt môi.
"Giang Diệc, chúng chia đi!"
Giọng run run.
Đầu dây bên kia lặng một lúc, rồi giọng nói nghẹn lên:
"Tớ không chia tay! Trầm An, sao muốn chia với tớ? đợi tớ đến cậu, chúng nói chuyện rõ ràng được không?"
Tôi gắng kìm nén cảm xúc lòng, nói với giọng chua xót:
"Chúng không hợp nhau."
Nói tức cúp máy, sau đó kéo luôn số điện vào sách đen.
Làm tất chỉ cảm mỏi rã rời.
Cả thể x/á/c lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Có lẽ chia mới là kết cục tốt nhất cho cả hai chúng tôi.
Tôi vốn không một thế giới.
Cậu xứng đáng có được người tốt hơn, chứ không phải là một người như tôi.
30
Hôm vừa ra khỏi chạm mặt ngay trước quán.
Không biết được đến đây bằng cách nào.
Cậu lặng lẽ đứng đó, vành đỏ hoe.
Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nắng toát vẻ u buồn.
Trông có vẻ mỏi, chắc là thức trắng đêm.
Vừa tôi, định tiến nắm lấy tôi...
Nhưng né tránh.
Cậu với ánh tổn "Sao nhẫn tâm với tớ như vậy?"