Tôi mặt mày tái nhợt, chân không nghe theo điều khiển.
Giang khựng lại một chút, nắm tôi kéo phòng ngủ:
“Anh biết vừa nạt hơi gi/ận nhé? Chỉ là công ty có rắc rối, này anh không thế nữa.”
Anh lôi tôi giường, tôi vội hình điện thoại xuống đệm.
Khi anh với định cởi áo, tôi đẩy ra viện cớ:
“Em... không gi/ận. Em muốn ngủ thôi.”
“Ngủ ngoan.”
Giang mọi khi hôn trán tôi rồi quay lưng xuống.
Tôi r/un r/ẩy cầm điện thoại, từng chữ:
[Thật sự có lồi lên.]
Màn chat lập n/ổ ra những hàng "hahaha".
[Chị không hiểu cơ thể người à? Khi ôm nhau, phần lưng đương nhiên xươ/ng bả vai thành chứ!]
[Streamer dắt mũi thật, bạn tin thật luôn?]
[Thế tôi cũng có lồi, lưng tôi cũng mọc mắt sao? Buồn cười!]
Nhưng có lồi đã đành, quan trọng là... chúng cử động được!
Liếc sang đang im, tôi chợt trợn mắt.
Vết xước trên lưng anh do tôi lúc biến đâu mất rồi?
Người tôi ra tượng gỗ, toát sống lưng.
Tôi nhớ rất rõ, lúc đã đến rớm m/áu, dùng khăn giấy thấm...
Khăn giấy!
Tôi với lôi thùng rác cạnh đầu giường, nhặt tờ giấy trên cùng lên.
Vệt m/áu khô vẫn nguyên đó.
Tôi không nhầm.
Vậy là... vết thương của đã lành lại trong mắt.
Chuyện này không bình thường!