Dưới sự huy Bà, mọi đưa th* th/ể nội chiếc t/ài chuẩn bị sẵn.
Chiếc t/ài cũng đặt sân, cỗ t/ài sơn đen nằm song song đôi sinh tử.
Cô tuân theo yêu cầu Bà, trói một thỏ, trống và chó đen cạnh t/ài.
Dân làng đứng vây kín cổng sân xem.
Tôi nép sau lưng mẹ, đứng co ro góc.
Lục Bà lần lượt c/ắt tiết những vật cô chuẩn bị.
M/áu tươi lẫn bôi kín mặt ngoài t/ài nội.
Bà lẩm bẩm câu thần chú, nghe văng vẳng vài câu:
"Một chuột đội thỏ theo hầu, gáy vọng, chó canh chừng."
Cuối cùng, Bà dài tẩm m/áu đóng x/á/c động vật t/ài nội.
Mỗi nhát búa vang khiến khó chịu lắc đầu.
Mẹ xoa đầu tôi:
"Đậu Oa, sao thế?"
Tôi úp mặt lòng mẹ lắc đầu.
Lục Bà ra hiệu cho họ khiêng lu gạo nhuốm m/áu rắc t/ài nội.
Dân làng xì xào:
"Lu gạo này chính mạng bị h/ồn m/a nội v/ay mượn."
"Xong rồi, đêm hạ ch/ôn đứa cạnh mẹ nó."
Mồ hôi vã ra tắm, Bà lảo đảo đứng tựa cán gậy, giọng đặc:
"Đêm hạ ch/ôn Không tới sáng đâu."
Bác gái tức gi/ận, quát lên:
"Ch*t thế bắt ch/ôn đêm? Không sợ hại phúc đức cháu à? Lệ làng xưa toàn ch/ôn lúc gáy!"
Lục Bà lạnh nhạt liếc qua:
"Sống tới mai may. Nghĩ phúc đức làm nữa."
Cô im thít, mặt trắng bệch tờ giấy.
Chú thì mắt nhìn quanh đám giọng gằn:
"Lục Bà, rốt cuộc có biết ai hại mẹ không?
"Bàn chân lão dính đầy vỏ ốc, mượn gạo thúng kia phải trần."
Lục Bà thở dài, tới điều rồi lắc đầu.
Cô quay sang tôi:
"Chỉ có và Đậu Oa mặt kẻ mượn gạo."
Mẹ kéo lòng:
"Đậu Oa nhìn rõ mặt đó."