Ban ngày mọi người đều đi ngủ bù, anh Chu và đồng bọn tưởng không có ai trông coi nên bỏ chạy hết tốc lực.

Tôi ngồi trên ngọn cây nhìn bọn họ luẩn quẩn trong rừng.

Cây cổ nghiêng hình chữ L bọn họ đi qua mười tám lần.

M/ộ của m/a q/uỷ bọn họ giẫm lên hơn hai mươi lần.

Đó là yêu quái nghìn năm tuổi, tôi chỉ có thể nói: Cầu trời phù hộ các người thôi.

Đoàn người chạy từ sáng đến tối, cuối cùng kiệt sức ngồi bệt xuống đất, gương mặt ngơ ngác đầy sợ hãi.

Núi Ai Lao, vào thì dễ nhưng ra thì khó.

Đêm xuống, chợ núi Ai Lao lại nhộn nhịp.

Đêm nay mọi người cởi bỏ lớp ngụy trang, hiện nguyên hình yêu quái.

Anh Chu và đồng bọn bị bắt từ khắp nơi trong rừng về, khuôn mặt điển trai của Chúc Thư Châu giờ đầy thảm hại.

Nhìn thấy tôi, ngoài sợ hãi còn có vẻ oán h/ận.

"Chị ơi, nơi này đ/áng s/ợ quá, chị đưa em ra ngoài được không?"

"Được chứ, nhưng chú bác và bố em sắp tới đoàn tụ với em rồi, em không đợi họ sao?" Tôi nói với vẻ tiếc nuối.

Chúc Thư Châu ngây người nhìn tôi, dường như không hiểu ý tôi.

Vài giây sau, cậu ta chợt hiểu ra liền lao đến quỳ dưới chân tôi: "Chị ơi đừng, em xin chị tha cho họ, bắt em làm gì cũng được".

"Thật sao? Cái gì cũng được?" Tôi hiện nửa hình yêu quái, đầu đầy cành cây xanh lá ngồi xổm nhìn cậu ta.

Lúc này khí đ/ộc từ người cậu ta vô cùng nồng nặc, tôi tham lam hít vào bụng từng ngụm lớn.

Thấy chưa, con người luôn miệng nói một đằng làm một nẻo.

Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm n/ổ, các yêu quái đồng loạt ngẩng đầu, trong mắt nhau đều thấy vui mừng.

Sau đó tôi hiện nguyên hình cây Sơn Trà, Chúc Thư Châu ngước nhìn tôi với vẻ kinh hãi khi thấy tôi dần lớn lên, cành cây thân gỗ không ngừng mở rộng ra bốn phía.

Đến khi lá cành của tôi phủ kín cả ngọn núi Ai Lao mới dừng lại, ngoài rìa núi một nhóm nam nữ đang tiến vào trung tâm núi.

Tôi giơ một cành cây nâng Chúc Thư Châu lên không trung: "Thấy chưa? Bố và chú bác của em đều ở đó kìa".

Chúc Thư Châu sợ hãi đến mức không thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu.

Sấm sét tiếp tục giáng xuống, từng đợt từng đợt trên bầu trời núi Ai Lao.

Dù những người này đều là kẻ cực á/c, nhưng nhân quả luân hồi của thế gian, tôi dùng một nghìn lẻ một linh h/ồn để trấn áp đ/ộc chướng núi Ai Lao, rốt cuộc là trái với đạo trời.

Những người này vĩnh viễn không còn cơ hội luân hồi.

Trái với thiên đạo, quả báo này phải có kẻ gánh chịu.

Sự kiên nhẫn của tôi dần cạn kiệt, vô số cành cây như xúc tu vươn ra ngoài.

Như rắn bò xuất hiện bên cạnh nhóm người ngoài rìa, đ/á/nh hơi kỹ mùi trên người họ.

Toàn là những kẻ cực á/c thượng hạng.

Ổn rồi.

Chắc ăn rồi.

Cành cây như cần câu thu về, móc lấy bọn họ bay lên không trung.

Trong rừng vang khắp nơi những tiếng hét thất thanh.

Các yêu quái vây thành vòng tròn reo hò ở quảng trường chợ, từ trên trời người rơi xuống như bánh bao.

Từng người một k/inh h/oàng, từng khuôn mặt khủng bố tuyệt vọng y như nạn nhân bọn họ từng h/ãm h/ại.

Tôi thu hình cây về dạng người, cẩn thận đếm lại số lượng.

Thấy tôi đếm đi đếm lại ba lần với vẻ mặt âm trầm, bố tôi kéo tay tôi: "Thôi đừng đếm nữa, Như Chi, một ngàn người, còn thiếu một".

Tôi suýt nữa phát đi/ên khi đã ở bờ vực thành công.

Chúc Thư Châu khóc như mưa, liên tục c/ầu x/in tôi tha mạng.

Còn thiếu một người, phải không?

Tôi muốn biết kẻ cuối cùng này đang trốn ở đâu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm