Tống Lân bắt tôi đi cùng đến một buổi tiệc tối.
Tôi cố từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị ép nhét lên xe.
Khoảng thời gian này, anh luôn kè kè bên cạnh tôi.
Vì thế, dư luận trong giới lại đổi hướng.
Không ít người thôi chế nhạo, chuyển sang mỉa mai theo cách khác:
“Mạnh Do, chúc mừng nhé, cuối cùng cũng thấy được trăng sáng sau mây m/ù.”
“Phải nói vẫn là cậu giỏi, một beta bình thường mà bám được vào Tống gia, chúng tôi đáng lẽ phải nhận ra cậu không tầm thường từ đầu mới phải."
“Thật có bản lĩnh! Có dịp mở lớp dạy đi, bọn tôi muốn học lắm đấy~”
Những lời châm chọc còn kinh t/ởm hơn cả sự kh/inh bỉ trước đây.
Tống Lân mải tiếp khách, không để ý tới tôi.
Tôi lại thấy đây là một cơ hội tốt để rời đi.
“Nghe nói tối nay vị kia cũng sẽ đến.”
“Thật không? Không phải người đấy chưa bao giờ tham dự mấy buổi tiệc kiểu này sao?”
“Không rõ, nhưng không thấy mọi người đều nôn nao chờ người đấy à?”
Tôi khựng bước.
Không ai nhắc tên, nhưng chỉ nghe vài câu rời rạc, tôi đã chắc chắn họ đang nói đến Du Lâm Cảnh.
Từ sau khi hắn ra tay giúp tôi, tôi vẫn chưa có dịp gặp lại cảm ơn.
Tống Lân giám sát quá ch/ặt, tôi hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài một mình.
Nên đi ngay, hay chờ hắn xuất hiện?
Tôi đảo mắt nhìn khắp sảnh tiệc, thấy người nào cũng mong ngóng.
Thôi, chen lên cũng chẳng gặp được hắn.
Mà dù gặp, lẽ nào tôi phải đứng trước bao người mà nói lời cảm ơn vì hắn đã giúp tôi thoát khỏi Mạnh gia?
Nghĩ vậy, tôi vòng ra cửa sau, bước ra phố, định bắt xe tới bệ/nh viện nơi Chúc Hoảng nằm.
Nhưng vừa mở điện thoại định gọi, một chiếc xe đã dừng lại trước mặt.
Cửa xe bật mở, người đàn ông trong hàng ghế sau lạnh lùng ngẩng mắt nhìn tôi.
“Lên xe.”