Lâu Manh Manh đi khám tâm lý rồi chuyển sang bác sĩ t/âm th/ần, đều không chữa khỏi bệ/nh. Mẹ cô ta không chịu nổi nữa, cố gắng mời bằng được một đại sư từ Hồng Kông về với giá c/ắt cổ.

Lâu Manh Manh huênh hoang khoe trong ký túc xá: "Là đại sư thực thụ đó, chi phí mời ông ta đến đã tốn bảy con số. Nghe nói ở Hồng Kông ổng chuyên xem phong thủy cho đại gia, ngay cả Lý Gia Thành cũng từng nhờ ông ấy đấy!"

Mấy đứa cùng phòng trầm trồ: "Manh Manh, nhà cậu giàu thật ha!"

Đúng một ngày trước khi đại sư tới thành phố A, bố Lâu Manh Manh nhờ đủ qu/an h/ệ tìm đến tôi. Vừa bước vào cửa, ông ta quỳ ngay xuống đất: "Đại sư Kiều, tôi biết cô có bản lĩnh thật sự. C/ầu x/in cô c/ứu mạng cả nhà tôi!"

"Nhưng nghe Manh Manh nói phu nhân đã mời đại sư rồi mà?" Tôi đỡ ông ta dậy. Ông nắm ch/ặt cánh tay tôi, mắt đỏ hoe: "Con đàn bà ng/u xuẩn đó, cái gì cũng đòi dùng đồ ngoại! Hồng Kông bé bằng bàn tay, làm gì có đại sư thứ thiệt?!"

"Đại sư Kiều, Chủ tịch Giang và Đào Tình đều kể với tôi về cô. Con bé nhà tôi không hiểu chuyện, tôi thay nó xin lỗi cô. Gần đây nhà tôi toàn x/á/c động vật nhỏ, mọi người sắp phát đi/ên rồi. Tôi thực sự..."

Ông Lâu đang nắm ch/ặt tay tôi thì cửa phòng mở toang. Lâu Manh Manh vừa cười đùa với bạn bước vào, mặt biến sắc khi thấy chúng tôi: "Kiều Mặc Vũ! Đồ tiện nhân không biết x/ấu hổ! Mày còn dám dụ dỗ bố tao?!"

Cô ta xông tới định t/át tôi. Tay còn chưa giơ lên đã bị bố mình vả một cái đ/á/nh "bốp": "Mau xin lỗi Đại sư Kiều đi!"

Lâu Manh Manh ôm mặt nhìn chúng tôi, giọng nghẹn ngào: "Bố đ/á/nh con? Vì con này mà bố đ/á/nh con? Lâu Phúc Sinh! Con sẽ không bao giờ tha thứ cho bố!" Nói rồi khóc òa bỏ chạy.

Ông Lâu thở dài, cúi gập người liên tục: "Đại sư Kiều, thật có lỗi. Tôi mải ki/ếm tiền nên bà nhà tôi nuông chiều con bé quá. Mong ngài rộng lượng bỏ qua cho."

Các bạn cùng phòng trố mắt nhìn cảnh tượng. Lâu Manh Manh từng khoe khoang về người cha tổng giám đốc công ty truyền thông lịch lãm, người đàn ông quỵ lụy trước mặt tôi hiện giờ rõ ràng khác xa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sao không trả lời con?

Chương 16
Tôi nhắn tin cho ba nhưng lại lỡ gửi nhầm cho ông sếp lạnh lùng. [Ba ơi, mua cho con mấy cái quần lót đi, cái con đang mặc lỏng quá rồi.] [Nhớ mua size nhỏ nhất cho nam nhé, của hãng CK ấy.] [Cái này rộng quá, hoạt động nhiều dễ bị hớ lắm.] [Ba ơi, sao không nói gì vậy? Con thương ba nhất mò.] [Ba ơi, không phải con cố tình bắt ba mua đâu, chỉ là lương ít quá, không đủ xài, hay là ba chuyển cho con ít tiền nha?] Đối phương: [Chê lương ít đến vậy à?] Tôi: [Ba ơi ba à, ba yêu dấu của con.] Đối phương: [..................] Đối phương: [Chuyển khoản 50.000] Đối phương: [Chụp ảnh gửi đây, xem rộng cỡ nào.] Giây tiếp theo, ông sếp lạnh lùng gõ bàn tôi. “Tống Thừa, vào phòng làm việc của tôi một chuyến.”
118.89 K
4 Mất Kiểm Soát Chương 27
7 Va Phát Cong Luôn Chương 20
10 Đinh Máu Trấn Quan Chương 15
11 Lồng Vỡ Chương 26

Mới cập nhật

Xem thêm