Lúc này tôi mới nhớ ra, trách sao trước đây “vợ giấy” kia luôn cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Thì ra bộ quần áo vẽ trên người nó chính là bộ mà Thanh Thanh mặc khi ch*t bốn năm trước.
Nhưng tại sao “vợ giấy” này lại không giống với cái mà Thường Tam Nguyên đã đặt?
Nghe thấy tôi hỏi, lực đạo trên cổ khựng lại một thoáng, sau đó một lực đạo mạnh hơn lại ập đến.
Ngay khi tôi nghĩ mình sắp ch*t, lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất, và tôi ngã quỵ xuống đất.
Tiếp theo một tiếng sột soạt vang lên, đợi tôi ngẩng đầu lên nhìn, đâu còn thấy bóng dáng “vợ giấy” đâu, nó đã biến mất từ lâu rồi.
Nhưng điều này càng khẳng định thêm suy đoán của tôi, "vợ giấy" gi3t ch*t Thường Tam Nguyên và cha tôi, chắc chắn có liên quan đến Thanh Thanh.
Về đến nhà, tôi nằm trên giường nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, vốn tưởng sẽ không ngủ được, nhưng tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm ngoài trời đổ mưa lớn, tôi thức dậy đi đóng cửa sổ. Ngay khi tôi chuẩn bị đóng cửa sổ, cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ.
Tôi nhớ là trước khi đi ngủ tôi đã đóng cửa sổ rồi mà, sao cái cửa sổ này lại mở ra?
Tôi từ từ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người giấy quen thuộc đang đứng bên giường tôi.
Trong giây phút đối diện với nó, tôi cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đ/ập.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đây là Thanh Thanh, tôi cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi bước về phía nó.
Tôi có một linh cảm, nó dường như không đến để b/áo th/ù tôi.
"Thanh Thanh, em muốn nói gì với anh sao?"
Chỉ thấy người giấy chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một cây hòe đang lay động trong gió.
"Không có gì cả, Thanh Thanh em..."
Tôi quay đầu lại, người giấy đã biến mất, chỉ còn lại một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Khiến tôi nhớ lại lúc Thanh Thanh ch*t, dưới th* th/ể của cô ấy cũng có một vũng nước.
Màu đen, in ra rất nhiều khuôn mặt người.
Có cha tôi, Thường Tam Nguyên, và rất nhiều người đàn ông trong trấn.
Sáng hôm sau tôi đã dậy rất sớm.
Cha tôi ch*t một cách kỳ lạ, nhưng tang sự vẫn phải lo.
Chỉ là tôi không ngờ, khó khăn đầu tiên gặp phải lại đến từ chính người thân của mình.
Nhìn bác cả và anh họ hai đang đắc ý đối diện, tôi có chút khó tin.
"Bác cả, bác nói gì?"
Chỉ thấy bác cả vẻ mặt "ta cũng là vì tốt cho cháu".
"Tông Lâm à, cháu cũng biết cha cháu luôn thích anh họ cháu, muốn anh họ cháu giúp đỡ cũng được thôi, cháu đưa cho bác số này."
Nói rồi bác cả giơ một ngón tay lên, ý của ông ta là muốn anh họ tôi giúp đỡ, tôi phải đưa cho họ một vạn tệ.
Họ muốn thừa nước đục thả câu, cũng phải xem tôi có đồng ý không.
Tôi quay người bỏ đi.
Tuy rằng cửa hàng đồ mã của nhà tôi làm ăn không tệ, nhưng mấy năm nay cũng tiêu tốn không ít, làm gì có nhiều tiền như vậy?
Cuối cùng tôi rời khỏi nhà bác cả với vẻ mặt u ám, tôi biết họ muốn moi tiền, nhưng không ngờ lòng họ lại đen tối đến vậy.
Tôi vội vã đi, lại không ngờ va phải một người.
"Ê, nhìn đường đi chứ!"
"Xin lỗi, anh không sao chứ?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chính là anh họ cả, sắc mặt tôi cũng hơi dịu đi.
Từ nhỏ đến lớn, anh họ cả đối xử với tôi khá tốt.
"Tông Bách, anh vội vàng đi đâu vậy?"
"Tông Lâm?"
Nhìn thấy là tôi anh ấy đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Không có gì, em vừa từ nhà bác ra à?"
"Vâng."
"Là vì chuyện của chú hai sao?"
"Vâng."
Anh ấy thấy sắc mặt tôi có chút khó coi, chắc là biết tôi đã gặp khó khăn ở nhà bác cả.
"Không sao, anh giúp em."
Tôi cảm động nhìn anh ấy, "Cảm ơn anh."
"Anh em với nhau không cần khách sáo vậy đâu, dù sao chú hai cũng đối xử tốt với anh như vậy, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng."
"Vậy thì tốt, anh còn có chút việc, đi trước đây, lát nữa đến tìm em."
Nói xong Tông Bách vội vàng đi, giống như có gì đó đuổi theo sau vậy.
Tôi bật cười lắc đầu, nhưng ngay khi tôi quay người chuẩn bị về nhà, tôi đột nhiên nhớ ra.
Vừa nãy khi va vào Tông Bách, tôi đã ngửi thấy một mùi mực quen thuộc trên người anh ấy, giống hệt như loại mực mà cửa hàng nhà tôi dùng để vẽ cho người giấy.
Tại sao trên người anh họ lại có mùi này?
Chẳng lẽ anh ấy đã đến cửa hàng nhà tôi?
Nghĩ đến đây tôi vội vã chạy đến cửa hàng.