400 năm thầm yêu Ngọc Thành Trần, ta chỉ muốn giữ kín bí mật này đến già.
Nào ngờ đồ đệ mới của hắn trong đại hội giao lưu ki/ếm thuật đã phát hiện ngay lập tức, lại còn công bố với thiên hạ.
Chu Doanh diện mạo như ngọc, kiêu ngạo tựa công tử thế gia, ánh mắt nhìn ta tràn đầy chán gh/ét.
Trên khối ngọc bội đeo bên hông có khắc hai chữ "Quỳnh Cư", chính là biệt hiệu của Ngọc Thành Trần, do chính tay ta khắc tặng.
"Bạch Vu Miên! Ngươi thật đại nghịch bất đạo, đi/ên đảo luân thường! Dám có lòng dạ bất kính với sư tôn!"
Ngọc Thành Trần đứng trên đài cao, vạt áo trắng phất phơ.
Ngước nhìn hắn, ta chợt nhận ra ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi đồ đệ mới.
Tiếng bàn tán xung quanh như sóng cuộn, ta lặng im dán mắt vào Ngọc Thành Trần.
Có lẽ ánh mắt của ta quá nóng bỏng, hắn liền quay sang, lạnh lùng lên tiếng: “Bạch Vu Miên, bất kính với sư tôn, ph/ạt bế quan ít nhất 300 năm.”
Ta thở phào, may thay chưa bị trục xuất khỏi sư môn.
Cố gắng kìm nén m/a khí đang cuồn cuộn trong người, ta cung kính đáp: “Đồ đệ tuân mệnh.”
Nhưng Chu Doanh vẫn chưa hả dạ, lớn tiếng nói: "Sư tôn, đồ đệ còn có việc bẩm báo!"
Hắn ta rút ra một xấp phù chú khiến mặt ta biến sắc.
Trưởng lão bên cạnh kinh hãi: "Đây là lôi phù trấn yêu! Doanh Nhi, ngươi có ý gì?"
Chu Doanh niệm chú, lôi phù vây quanh ta, sấm chớp n/ổ ầm ầm.
Ngọc Thành Trần siết ch/ặt tay, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Có đồ đệ nhập m/a, hẳn là nỗi nhục lớn nhất đời hắn.