"Bì một cương thi, như tên gọi, chúng chỉ lớp tạ/ng bên trong. Loại cương này x/á/c bên ngoài phân hủy, nhưng năm phải thay một lần.
Khi thay da, nó rạ/ch người trước, sau đó vào từ vết thương, tách rời toàn bộ thịt khỏi cơ thể nạn Đừng thấy nội anh bây giờ bình thường, thực bảy ấy đã ch*t rồi. bảy này, Bì mạo danh người thật sống. Đến thời điểm định sẵn, sau khi thụ lớp da, nó thoát ra khỏi vật chủ. Nguyên chủ chỉ th/ể trơ trụi da, thảm khốc vô cùng."
Sau lời thích tôi, khán giả màn hình đều ch*t lặng.
"Ch*t mẹ, gà nổi đầy rồi này. Nghe chân thực quá, đ/áng s/ợ vãi."
"Đúng đấy, kinh Blogger này đi/ên à? Người bình thường ai nghĩ ra mấy thứ này?"
"Vô lý quá! Để câu view rủa người ta hả?"
Chu Thịnh bừng tỉnh, gi/ận dữ gầm lên:
"Cô thá gì rủa tôi? kiếp, đợi đấy! Tôi lôi thông thật chuyện này chưa đâu!"
"Khỏi cần điều tra. Lát nữa tôi cung cấp thông nhân thật cho anh."
"Nếu tin, xem tay anh. Bì thay từng phần, phần tay thay cuối cùng. chân một vệt xám."
Có lẽ vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu chắc nịch tôi đã mọi người kh/iếp s/ợ.
Bình luận im ắng vài giây, bỗng người đăng tấm ảnh chụp màn hình:
"Lúc live tôi định cho bạn xem nên chụp lại. Trời ơi, hình như vệt xám thật!"
"Đúng rồi! ảnh tay đều vệt xám rõ ràng. Trời ạ, chẳng lẽ nói thật?!"
Luồng bình luận lập tức đảo chiều. Nhiều người bắt đầu nhưng đa số vẫn hoài nghi:
"Mấy đứa sinh viên trên này đủ trừ học!"
"Đừng huyền! Các người Chu Thịnh Bì tôi Chúa?"
"Tao mày, vì tao Ngọc Hoàng đây."
Chu Thịnh khịt mũi chế nhạo:
"Một tay minh được gì? tôi khỏe yếu, vệt xám thì sao? Loại chuyện này đứa nào chả bịa được!"
Hắn liếc góc phải màn hình hiển hơn triệu lượt xem, bỗng vỡ lẽ:
"Cô đang lấy tôi ra trò cười Câu view hả?"