Hỡi ôi. Nguyên Chiêu hôm nay chẳng hiểu bỗng dưng thế nào. Ngày ngày thúc giục trẫm học cách xử lý chính vụ. Chẳng phải trẫm không muốn học, chỉ là thấy tấu chương thì đ/au đầu, chỉ muốn ngủ thôi.
Trẫm nghĩ ra một kế. Trẫm từ tông thất chọn một nhi tử, giao cho Nguyên Chiêu. Y đã muốn dạy đến thế, vậy thì cho y một học trò để dạy.
Hê hê, trẫm quả thật thông minh. Trẫm chỉ đợi đến khi nhóc con học thành tài, trẫm truyền ngôi cho nó, là có thể cùng Nguyên Chiêu ngao du sơn thủy rồi.
Góc nhìn Thôi Nguyên Chiêu:
Đây là ngày thứ mười ta trong ngục. Vết thương trên người lại chồng thêm lớp mới, ta cảm giác m/áu sắp cạn kiệt. Đây chính là cảm giác chờ đợi cái ch*t sao?
Bên ngoài có động tĩnh. Đến giờ giải ta ra thẩm vấn rồi ư? Ta còn có thể chịu đựng đến khi nào? Ngoài dự liệu, người đến không phải quản ngục, mà là bệ hạ.
Người hỏi ta còn điều gì muốn nói. Trong lòng ta chẳng biết nên nói gì, đế vương đa nghi, nói hay không nói còn khác biệt gì?
Nhưng ta vẫn nói: "Xin bệ hạ nghe tội thần khuyên một lời, tân chính tuyệt đối không thể thi hành."
Không phải vì bản thân minh oan, mà là vì bách tính thiên hạ mà cầu tình. Ta biết bệ hạ không muốn nghe, nhưng đây là việc duy nhất ta có thể làm cho bách tính thiên hạ lúc này.
Cũng là điều duy nhất ta có thể làm cho vương triều này: "Vì trời đất lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì tiên thánh kế thánh học, vì vạn thế mở thái bình."
Vô cớ, ta nhớ đến sách vở thuở thiếu thời từng đọc.