19
Giang Dư sững sờ tiếng quát này.
Vì giờ chưa từng cãi ta.
Hamster nhỏ r/un r/ẩy lòng buồn bã.
"Có gì mà Quản vậy?"
Một giọng nói lười biếng lên từ ngoài cửa, khoác, dựa vào cửa.
Nhìn thấy Tầm, Dư càng đi/ên cuồ/ng hơn: "Cục chính ta! Bắt lại! Bắt lại!"
Tôi chưa bao giờ thấy Dư trạng thái thế này.
Giống hệt kẻ đi/ên.
Tuy Quản quyền giữ, muốn được.
Cục ngẩng Tầm, động tác uống trà lại, đột nhiên cứng đờ:
"Hồ mà nói, chính cậu ta?"
Tạ để Dư, sải bước trưởng.
Cục tức đứng dậy, vỗ vai anh rồi nhường chỗ cho anh ngồi.
Mọi bên ngoài đều kinh ngạc.
Kể và Dư.
Trong văn phòng yên tĩnh, mọi đều rõ gọi tiếng:
"Ba."
20
Bên ngoài bàn tán:
"Hóa đây à? Cuối cùng gặp thật rồi!"
"Tôi thấy cậu trên tivi, biết lát nữa xin chữ ký nhỉ?"
"Giang Dư cáo trưởng?"
"Buồn cười thật, tuy giờ chưa gặp đều biết kỳ chiều trai!"
"Nói gì nấy, muốn gì đó."
Nghe thấy lời bàn tán bên ngoài, toát mồ lạnh.
Tạ ngông cuồ/ng như vậy...
Là do.
Giang Dư đứng ch/ôn tại môi run run: "Cục ngài sao?"
Không ai lên tiếng.
Giang Dư luống cuống nói: "Trước đây biết cậu ngài, thật thất lễ."
Cô đổ tội cho tôi:
"Khúc Ngâm... Khúc Ngâm đồng bọn với bị cáo Nếu muốn ph/ạt thì ph/ạt luôn đi!"
Tạ vậy, tức sầm lại, lùng khác thường:
"Bỏ bẩn của ra."
“Không nói này, đây lúc hợp tác, hết này khác gây dễ cho nghệ sĩ khác, chưa quên đâu.”
“Tôi đã thấy thuận từ lâu rồi.”
"Cô thích."
"Cô thá gì?"
21
Vẻ của từ nghiêm túc chuyển sang hóng hớt.
Ánh chuyển sang khiến hơi lúng túng.
Giang Dư tức mức đỏ bừng, nói câu nào, toàn bộ khí thế lúc nãy đã biến mất.
Sau khi tĩnh lại, diễn trò.
Giang Dư đi tôi:
"Ngâm Ngâm, giúp nói đỡ vài câu đi, kia với nay coi như chưa từng xảy không?"
"Tôi trách nữa, hòa nhé."
Tôi vuốt hamster nhỏ, lùng lùi bước:
"Không đâu, gì thể coi như chưa từng xảy được."
Tạ gõ ngón lên nói:
"Cục Quản Yêu quái quản viên suy đạo đức, như cô."
"Giang Dư, bị Quản Yêu quái thải."
Giang Dư với ánh cầu c/ứu, vọng thể lòng thương.
Cục đầu.
Tạ tù
y chỉ vào tôi: "Khúc Ngâm thay thế vị trí của cô."
Giang Dư ném mạnh xách xuống đất, hét lớn: "Tại sao chứ? Tại sao chứ?"
Nhìn như sắp lao cắn nơi vậy.
Cục liếc cho bảo vệ, mấy bảo vệ cao to từ ngoài cửa bước vào áp giải ngoài.
"Tôi phục!"
"Dựa vào gì chứ?"
Tiếng thét vọng khắp hành lang.
Chỉ thấy liên tục thở dài: "Thật mất mặt."
22
Sau khi kết thúc cuộc tranh cãi, chỉ muốn chạy trốn.
Căn phòng rộng lớn chốc chỉ còn ba tôi.
Cục nhanh chóng thay đổi mặt, nụ cười hiền nói với tôi:
"Hóa gái mà A luôn yêu thích cô."
"Tôi thường nhắc bao giờ chịu nói ai."
"Hay là, cứ lời đi."
"Lương tăng gấp mười cho."
Tôi: "..."
Có nhầm rồi không?
Tạ vậy mà cúi ngại ngùng, vành tai đỏ ửng.
Chẳng lẽ đây chính gọi hôn ép buộc?
Tạ để xử, chủ động tìm cho lối thoát:
"Không sao, đừng anh đang đuổi em mà, anh cố gắng hơn nữa."
Lời nói của anh thành, sự kiên trì đặc biệt.