Thái hậu đối với sủng hơn bất cứ đứa con người.
Ta đã từng ở cung tham dự vô số yến nhưng thật sự lấy ta trung tâm thì đây đây lần tiên.
Ta bộ y phục hoa lệ nhất, kết hợp với chiếc tiền nhất, dùng phấn má hồng tốt nhất, nhiên mà bước về phía trung tâm đám đông.
Khoảnh khắc đó, ta nghe âm thanh hít vào kinh ngạc họ, nhưng lòng ta thấp thỏm, hắn, liệu đến không..
Thái hậu vẻ tay ta rằng ta đã thành cô nương lớn rồi, ta ngượng mím môi cúi thực ra ánh lại đang trôi dạt bất định, hắn lại không đến?
Lời mừng d/ối mọi ánh những nam tử s/ay r/ượu cứ lưu luyến khiến ta b/uồn n/ôn không thôi.
“Ai gia chuyện tuyên bố,” Đột nhiên, hậu lên tiếng, “Châu đã ở bên ai gia khi còn nhỏ, giờ cũng đã trưởng thành, hôm nay đi, sắc phong Châu thành Minh chúa, vào ở phủ Công Chúa.”
Ta ngạc nhiên ngẩng lên, lời ph/ản b/á/c cũng không thể ra được, hậu đã già, nếp nhăn rồi, lẽ, ta nên theo ý nguyện người.
“Trẫm không đồng ý.”
Tim ta lên cái, nhịn xuống không quay lại.
“Đỗ xuất nông thôn, thô tục không tả nổi, thể xứng đáng với danh chúa?”
Ta dùng sức nhéo ch/ặt đùi mình không để nước ra, lúc ta yêu kiều đáng yêu hắn, giờ ra thô lỗ không tả nỗi cũng hắn.
Ta quỳ xuống, tư thế mấy năm nay dạy dỗ vô cùng giống như nữ nhi xuất gia đình quý tộc.
“Hoàng đúng, hậu nương nương, tì nhỏ đã bỏ nhờ sự nâng mà sủng đến ngày nhưng tì xuất thấp hèn, không thể xứng xin hậu hãy suy nghĩ lại.”
Ta cảm ta đang dần ta đến cuối chưa bao giờ nhìn lấy lần.
Xuân qua thu đến, ta mười sáu tuổi rồi.
Mối qu/an giữa hậu và ngày càng căng thẳng, mỗi lần gặp nhau đều trào phúng mỉa mai, ta thể âm thầm an ủi hậu sau khi đi.