5
Sau khi lên xe, Lâm Hương Ngọc lại vui.
Cô liếc Cố ngồi ghế sau, bất mãn cùng giọng điệu chịu:
"Anh Cố, tại sao lại phải mang theo cái phiền phức chứ?"
Cô đợi một giới mới, cùng hai chúng ta.
Trong lúc chờ đèn đỏ, trêu chọc tình nhỏ, đôi má mềm mại nói:
"Hiện giờ vợ hợp pháp anh, anh nào thể bỏ lại ấy, hợp lý chút nào."
"Hơn nữa, cùng ở đây, cuộc chúng chẳng phải sẽ thú vị sao?"
Trước nay chưa từng thấy chuyện chồng tình dám ngang nhiên khoe khoang trước vợ chính thất.
Lâm Hương Ngọc chút e dè, kiêng nể.
Tôi hiểu bản chất thực đúng đạo đức thấp, thích theo cảm giác kịch tính, kí/ch th/ích .
Quả nhiên, sau khi nói, ánh còn buồn bã nữa, thay đó phấn khích, hứng đợi:
"Anh Cố nói đúng, nhất định sẽ giúp anh 'chăm sóc' vợ anh tốt."
Tôi khẽ cười lạnh, chẳng rõ tán đồng hay chế giễu.
Hai chúng thống nhất ý kiến, chỉ Cố hài lòng, kịch liệt đáp trả:
"Đừng quá vậy!"
Đèn đỏ chuyển xanh, khởi động xe, thấy gương tức tối anh gương chiếu hậu,tôi lạnh lùng hỏi lại:
"Quá sao?"
Chỉ gậy ông lưng ông thôi mà.
6
Căn hộ mà Cố m/ua Lâm Hương Ngọc ở khu vực trung tâm sang trọng, xa hoa bậc nhất phố.
Giá lên đến hàng chục tệ.
Nội trong căn hộ được trí cực kỳ xa hoa.
Lâm Hương Ngọc dẫn đi tham quan khắp ngôi nhà, hứng nói:
"Anh Cố đích thiết kế giám sát thi công toàn bộ căn hộ này."
"Đây món quà vời nhất từng nhận được trong đời!"
Tôi liếc sang bên, đúng lúc bắt gặp ánh ta.
Trong đôi tràn đầy lòng ơn m/ộ thể che giấu.
Trong lòng cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh bao trùm x/á/c.
Những buổi tối mà Cố viện cớ tăng ca làm về nhà, ra anh còn phải bận thiết kế tổ ấm phụ nữ khác.
Thật mỉa mai!
Nỗi vọng trong lòng lớn bao nhiêu, thì biểu cảm trên lại dịu dàng bấy nhiêu, xoa đầu Lâm Hương Ngọc, nhàng nói:
"Em thích được rồi."
Cánh mảnh khảnh cơ hội bám lên tôi, ghé tai tôi, hơi nhàng phát ra từng thanh âm ngọt ngào:
"Những gì anh Cố tặng, đều thích."
Đúng rót tai.
Tiếc phải ông thực sự, miễn những quyến này.
Tôi giữ định làm vớ vẩn, ánh chuyển sang đống lý đặt ở cửa.
Ra chuyển lên lầu.
Lâm Hương Ngọc hiện rõ xử:
"Anh Cố, em…"
Tôi dịu dàng dỗ dành:
"Anh chi rất tiền em, chẳng lẽ chút nhỏ này giúp sao?"
"Hơn nữa"
Tôi tiến gần một bước, từ trên xuống dưới, giọng đầy cám dỗ:
"Tay chân nhỏ bé này, cần phải luyện hơn, vậy mới thể phối hợp tốt anh chứ!"