6

Trần khiến mất ngủ cả đêm hai câu nói.

Thích người thì thích thôi, nhìn làm gì chứ.

Giờ đàn ông đại học biết người, làm tim rộn ràng tỉnh dậy vào ngày hôm sau.

Trần em tiết học, nên rời khỏi về trường.

Sau nằm h/ồn lúc, quyết dậy đi làm.

Khi vừa đứng dậy, phát trên bàn đầu giường còn chiếc nam.

Dây đeo màu bạc, phản chiếu sáng lạnh lẽo, chất liệu làm đều rất sang trọng.

Hôm thấy nó trên cổ tay Trần Du, khiến cổ tay trông rũ.

Cậu vội vã quên mang theo à?

Sợ làm mất, cất chiếc vào kéo.

Rồi quay lại, nhắn Trần trên WeChat.

[Em đang tiết à?]

Phản hồi gần ngay lập tức: [Ừm, gì không?]

[Đồng em quên anh rồi, anh nhờ Ôn Hành mang về ký túc xá em.]

[Không cần phiền phức thế, em tranh thủ lấy.]

[Được, em tới thì báo trước anh biết.]

[Ok.]

Tôi thêm gì nữa nhưng lại chủ nói.

Cuối cùng đành cất điện thoại, vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi làm.

Trở thành kẻ chăm thanh đạm đại mới.

Nhưng chiếc đó căn suốt tuần, Trần chưa đến lấy.

Khiến mỗi ngày đều phải hỏi tới, sợ lại làm mất.

Cậu đến xong việc vài ngày nữa.

Rồi lại chuyển tài, về những khác.

Hôm nay ghi được 20 điểm bóng, ngày mai những chú mèo hoang bên dưới ký túc xá nam ăn, còn ngày kia những bức em đang thể khả năng hước ký túc…

Cứ hàng ngày, chúng thể tán gẫu hàng giờ hồ, mối qu/an h/ệ tự dưng gần hơn chút.

Hình Trần trở nên nét hơn.

Không còn chàng lạnh lùng, người trẻ con nhưng rất ngạo, rũ.

Khiến cảm thấy khó chịu.

Giờ mấy tên thẳng đều biết sao?

Cứ làm sắp sa vào lưới, ngây thơ biết gì.

Thật khiến vừa khó chịu vừa thích thú.

muốn trêu nhưng lại phân vân biết nên đầu đầu biết suất thành công lớn nhỏ.

Nhưng nếu đầu thì lại thấy tiếc nuối, muốn bỏ lỡ ta.

Sau trả lời nhắn Trần Du, cất điện thoại thở dài.

Thôi, đi bước vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm