Thiên Ý Vô Thường

Chương 7

28/06/2024 18:13

07

Tô Triệt bị tôi đ/á/nh ngã xuống đất, rên rỉ đ/au đớn, tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: “Mấy năm nay ở Đức ngày nào tao cũng tập đ/ấm bốc chỉ vì ngày hôm nay thôi đấy.”

Tôi đ/ập đầu cậu ta xuống đất không thương tiếc, giống như lúc cậu ta lợi dụng hình thể to lớn của mình đ/á/nh tôi.

Chu Cẩn Dật h/oảng s/ợ kéo tôi vào lòng, lau m/áu trên tay tôi: “Được rồi, được rồi, ngoan.”

Anh ta đưa tôi vào xe, kéo Tô Triệt ra hành lang.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tô Triệt.

Khi CHu Cẩn Dật quay lại, tay tôi vẫn còn run.

Trong đầu tôi đã rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tượng ngày hôm nay.

Khi chuyện thật sự xảy ra, tôi vẫn r/un r/ẩy, vẫn sợ hãi.

Tôi không hề bình tĩnh thờ ơ như bản thân nghĩ.

Chu Cẩn Dật ôm lấy tôi, nhỏ giọng an ủi tôi: “Được rồi được rồi, có anh ở đây, không ai dám đ/á/nh em đâu.”

Tim tôi chợt nhói lên, ký ức đ/au khổ lại ùa về, lúc đó mẹ tôi không quan tâm vết thương của tôi, nhưng Chu Cẩn Dật thì có.

Chu Cẩn Dật đáng g/ãy xươ/ng sườn và răng của Tô Triệt.

Anh ta m/ắng Tô Triệt: “B/ắt n/ạt con gái thì tính là cái thứ gì chứ.”

Lúc đó chúng tôi chưa đính hôn, qu/an h/ệ bình thường, nhưng anh ta đã ra mặt giúp tôi.

Anh ta cầm lấy khăn giấy tôi đưa, ấn lên vết thương đang chảy m/áu của mình rồi mỉm cười với tôi: “Đừng khóc, là ai thì anh cũng làm như thế thôi, đừng quá cảm động.”

…………

Chu Cẩn Dật ôm ch/ặt tôi: “Tại anh, anh không nên để em xuống một mình, đều là lỗi của anh, là anh suy nghĩ không chu đáo, đừng sợ Na Na, có anh đây.”

Tôi chợt òa khóc.

Cơ thể tê dại của tôi không còn kh/ống ch/ế được nữa, tôi dùng hết sức đẩy cánh tay của anh ta ra, tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Chu Cẩn Dật, tôi h/ận anh.”

Có quá nhiều người làm chuyện á/c đ/ộc với tôi.

Nhưng người tôi h/ận nhất chính là anh ta.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm