“Chào tịch – Hai thư kí xuất liền cung kính cúi chào. mở cửa vào.
Ngô cong “Chà vị tịch đáng
mến đây.”
Ngô ngồi ghế sofa êm ngồi đối diện sao đây ? Vẻ vui.” Anh khác mấy u ám q/uỷ ngay gần vậy mà hôm nay đoán thẻ thay đổi tâm tình trai Huân.
Ngô lạnh “Liên sao ?”
“Chậc ích kỉ.”
Ngô nhếch ở công ty ?”
“Ổn đối tác em.”
“Từ đi.”
“Ông ta để chuyện ! Anh rõ ông ấy ông ta chuyện đấy.”
“Là ai ?”
“Kỷ Hiểu Dương.”
Hắn trầm chút Hiểu hình Phi ?! nhếch “Hẹn ông ta ông ta con trai cùng.”
Ngô mày khó hiểu dù sao tâm “Ừ.”
“Mai nhật Huân cô ấy đến. Gửi người.” – Nói xong quên đây.”
Ngô ? Lịch sự hơn thay đổi vì dâu rồi.
—
Buổi chiều sau thi xong Huân ngoài Vân Yến Nhi.
“Huân à bài tốt.”
Du Huân tươi khoác Vân Yến Nhi “Ừ sao ?”
“Cũng tạm thôi.”
“Mai nhật nhớ dự nhé. Ở gia.”
“Ừ.”
Gần nàng xuất dựa xe. Vẫn bộ trang buổi điều cà vạt tháo ra. nắng dáng uy nghiêm độ mái màu nâuduoiws nắng óng màu sắc bén bởi kính mát Nhìn bức tượng tạc tế. xung đều hướng m/ộ gh/en tị.
Hắn bao chờ khác vậy mà hôm nay chờ nàng điều này Huân nàng buông Vân Yến Nhi hắn.
“Huân Huân.” – Một vang nàng dừng ra.
Nàng mày nhân Phi thanh lạnh lẽo “Chuyện ?”
Vân Yến Nhi đến. Phi nàng hộp quà nhật ngày nhật em. ”
Du Huân mày nhận.” nàng đẩy hộp quà quà Phi nàng dù x/é nát nó thôi.
Kỷ Phi ngập đây quà bạn sao ?”
“Tất tôi tôi nhận.”
“Nhưng…”
“Cậu ấy sao cứ ép hoài vậy – Vân Yến Nhi kẻ nới bạn cô bây bám lấy.
“Anh tránh – Huân qua Phi Nhưng “Huân à….”
“Buông ra.” – Đột trầm vang Huân ngước ?!
Kỷ Phi mày ông toát luồng sát khí khác run sợ.
Ngô nàng đồng màu thẳm Phi.
Kỷ Phi sững cặp xung hướng nàng nắm nàng rời khỏi trường Quý Tộc Vân Yến Nhi Phi đang tức gi/ận cô lắc “Đừng nghĩ việc sẽ cận Huân.” Sau đó đi…
Du Huân ngồi khó chịu liền : “Vũ Thần, sao vậy.”
Ngô lái xe “Không sao !”
“Mặt khó vậy mà sao ?”
Hắn nàng m/ua đồ.”
“M/ua đồ ?”
“Chẳng ăn sao đồng sao ?”
“Về lấy sao ?”
“Rất mất thời gian.”
Du Huân mày khó hiểu câu nàng sao dù sao nàng quen chuyện hắn.
Dừng cửa gỗ lần nàng cẩn thận cửa này thay ngang nàng mở cửa “Vào thôi.”
Nàng vào. Người phụ nữ trung niên đang ngồi mẫu thiết kế nghe chuông liền Tuy đạ nhớ nàng Trần “Ô phu nhân cô ?”
Du Huân gật “Cảm ơn cháu khỏe.”
Bà thiện mẫu váy thiết kế Ý. Nếu thử.”
Ngô cầm lấy nàng thử đi.”
“Vâng.”
“Mời tôi – Bà sau tấm màn màu nhạt nàng sau.
Ít phút sau Huân đang chăm chú báo liền “Vũ Thẩn ?”
Ngô tờ báo đồng màu nàng đầm màu lam, váy khoét cột dây ở váy xòe dài ngang gối mái suôn dài thả vai dài cong vút cặp to tròn lấp trong con đen láy dáng tươi nhu tình nàng cong : đẹp.”
Du Huân “Vậy ấy bộ này nhé.”
“Ừ.” – gật Trần toán đi.”
“Vâng.”
Hắn ngang nàng ngoài xe đi. nàng nàng trong phòng sẵn buông nàng mở cửa đi.”
Du Huân mở cửa cao bong to tròn mở căng căn phòng hoa ở giữa tròn ngọn lung linh bánh kem hình tròn. ngang nàng Huân hiểu chuyện đang ghế nàng ngồi mửng nhật xã.” cánh vươn nàng hộp hình vuông màu đen.
Du Huân ngàng “Sinh nhật.”
“Vì ngày dành riêng ngày – mở hộp quà dây chuyền bằng trắng dây chuyền đính Topaz hình thanh trầm vang “Để em.”
Du Huân chạm cong “Cảm ơn ông xã.”
Ngô cúi hôn tươi Huân ngước phối hợp hôn cuồ/ng nhiệt hăng say hơn ngày sau nàng Huân đều bừng ngón thon dài leo nàng gỡ nút thắt váy màu nàng gi/ật quyến luyến rời lãnh mị đăm nàng chuyện sao ?”
Du Huân bưng hờn càn ở đây đó.”
Hắn nhếch ngón thon dài nàng “Vậy chúng ta nhà.”
“Anh….” – Nhìn nàng đủ liền tìm tháo lui
“Chẳng phải…anh đây để ăn tối sao ?”
“Phải sao xã “món chính” em.”
Du Huân trợn tròn kịp bị bế m/ắng Thân mau xuống.”
“Không.” – thẳng xe nàng ngồi vòng đằng ngồi thoáng rời khỏi hàng.
– —
“Ông xã – Huân bị nắm phòng.
Ngô ép nàng cánh cửa “Tất được.”
Nàng sững bi nàng để ôn thi bây “yêu nhếch xã vì mà nhin tuần bây chịu nhiệm.”
Dứt da thịt nàng nàng co tái truyền khắp tập trung chỗ nàng khả váy tục. lạnh mị phụ nữ diễm cánh taty rắn nàng đ/è ngón gối vờn Huân gi/ật nảy bắt run “Vũ Thần….đừng….em muốn.”
“Không !? Vậy sẽ muốn.” – nhanh chóng len váy nàng óc nàng mê muội. Bàn từ chạm nơi mẫn nhất nàng váy chân cứ bị vén lên. BÀn vòng qua nàng rút nút thắt đột nàng trở nên đen tối váy vén cao nhanh chóng đất bong diễm trắng nộn nàng phơi bày Bờ nàng run cặp nhắm ch/ặt lại.
Giọng trầm vang tai làn phun nàng thêm oc rúm “Mở mắt…nhìn anh.”
Du Huân ngập mở bắt nụ cợt nàng mày lồng ng/ực hờn “Rõ ràng ăn tối vậy mà vây chuyện hổ này ! Anh để bụng trống rỗng sao ?”
“Đợi lát nữa “khởi xong ăn sớm.” – bật ngón xươ/ng quai bra màu hồng phấn vòng sau cởi áo quăng bên. Ngón bắt xa xoa nơi đẫy nàng.
“Ưm….” – Huân diễm tự mà vặn vẹo.
Bàn nhanh quần l/ót nàng bắt chuyển lối u thăm dò thứ trong mảnh mai.
“A…Ngô xa….ưm…bỏ mau.” – Huân run hơn bé ch/ặt tươi phun làn trắng nặng nhọc.
Ngô kề sát nàng cong đùa giỡn thích.” chuyển nhanh hơn phái bầu ng/ực sữa nụ hoa nhắm chúm chím bị gặm nhắm chút thêm b/ạo.
Phát nơi đó nàng nhanh chóng ẩm ướt rút nàng tà châm chọc “Nếu vậy đây ?”
Khuôn nàng hổ ngay đành chỗ khác nàng nghe giễu cợt sự tức gi/ận trong lòng liền dâng bao chịu thua ai chính kẻ chọc ghẹo nàng thế. Huân bặm đẩy đ/è ng/ười sững nàng.
Du Huân đăm đe để đường đường chính chính phạm.” tươi chạm ng/ực màu lúa lưỡi ẩm ướt hơi khó nhọc nhịp đ/ập trái tim ngày nhanh so trống ng/ực nàng dập hơn.
Ngô tin vậy tưởng say nàng lo/ạn ngờ ngay tỉnh được. Nhưng tư “nam nữ dưới” bao ngoại Bờ mỏng mở “Du Huân ngay tắc đấy.”
Nàng dừng ngước nàng gi/ật màu đáy con u tối hệt con dữ kịp bị chèn ép “Đó chính ‘nam nữ dưới’ non xã…”
Ngô cúi hôn nàng lưỡi thẳng trong nàng sự này nàng mất lí trí chống ng/ực ngón tự cởi cúc áo sơmi. “Không cần quá trương nếu lo/ạn sẽ hiểu tah61u ngày giường.”
Du Huân nghe đe liền im bặt nàng ng/u ngốc ngoài tai đe cúi hôn xa cầm nàng nơi sưng vù nàng co .
Hắn buông nàng thanh khàn đục bị đậy bởi d/ục khao “Nếu anh….”
Du Huân tuấn mở rộng xoa nơi cự vật cứng khóa quần Động tác nàng quá chậm chạp gần mất tự tự trút tấm vải trần loe loét kề sát nàng đe “Bảo ngày ăn nhật ngon rồi.”
“Tại sao ?”
“Vì sẽ chân giường.”
Du Huân khóc thành “Em….không lo/ạn…mà…”
“Nhưng chiến d/ục – Đáy con xuất tia lửa nhàng lần đột nhập nàng dứt khoát.
“A…!”
Du Huân chói tai trần lấy nhau sà mênh mang đang phiêu dạt biển nàng cọ gò bồng cứ đung nhịp nàng chút chút hương thơm trắng mịn thanh tình ái.
Nàng siết lấy trong tim Người ta ‘tình’ loại đ/ộc th/uốc chữa con lao tìm ki/ếm. Yêu m/ù quá/ng…
Du Huân va chạm nhanh hơn nàng đớn cắn ch/ặt rên rỉ. “Đau sao ?”
“Phải.” – làn trắng rõ không. cúi ngậm nàng liếm dấu ở nét đa tình “Đây bắt đầu.”
Cơn dứt nhàng quá trương tục nàng tổn chậm rãi mảnh Ngẫu trở nên kịch liệt vì khó áp chế nhanh bình ổn sự chuyển trở nên dịu dàng săn sóc tấc da thịt đều trân trọng. Cứ nàng tình hắn….
– –
Cuối nagỳ nhanh dần.
“Tiểu Huân….Tiểu Huân…” – tên nàng nỉ non nén sự khao dành nàng câu tình nhớ nàng liều lĩnh cọ sát !”
D/ục nàng gắt gao trói buộc nhau hòa triền mien say đắm…. hiểu lạnh lùng tà/n nh/ẫn luôn dịu dàng dành nàng mạng để bảo vệ phụ nữ thực sự dễ….
– –
Kí/ch th/ích qua nàng nằm đối ngay hờn thể.
“Thế thoải mái – bắt bộ cợt nghiêm túc.
“Thực…quá đáng.”
“Anh hề quá đáng lòng tốt thỏa mãn thôi.”
Du Huân sức dùng đe thôi mau c/âm miệng.”
Hắn nàng “Miệng cấm sao ?”
Nàng bặm ông xa thèm co nàng cúi gối liền xã.”
Mày nàng nàng !? Xem nàng lấy nhắn ấn kí màu bây 9giờ tối để nàng chút sao. Thanh trầm vang “Cực xã.”
Đôi đồng màu nhắm dần tuấn ý cười.