Trương Lão Cẩu bị đ/á/nh đến kêu la thảm thiết, vừa ch/ửi bới vừa lồm cồm bò ra khỏi nhà bác gái.

Hàng xóm xung quanh có kẻ đứng xem nhiệt tình, cũng không thiếu tiếng mỉa mai:

"Trương Lão Cẩu, đừng có hù dọa nữa! Cái con sơn tinh nhà mày, chỉ mày thấy được thôi, ai biết có thật hay không? Hay nó đã bỏ trốn rồi?"

"Đúng đấy! Giống q/uỷ núi đó hung dữ lắm, coi chừng nó quay lại hại mày! Bằng không, sao giờ này mày vẫn nghèo rớt mồng tơi?"

Trương Lão Cẩu bị đám đông chế giễu, mặt mày càng nhăn nhúm dữ tợn:

"Không có á? Tin không, tối nay tao sẽ sai nó sang nhà mày vặt cổ hết đám gà của mày!"

Nghe hắn nói vậy, chẳng riêng bác gái - cả đám đông cũng nổi m/áu đòi xông lên đ/ấm cho hắn một trận.

Thấy mình trở mặt với cả làng, Trương Lão Cẩu vội khạc một bãi đờm đặc quánh xuống nền nhà bác gái, rồi co giò chạy biến.

Tôi hỏi bà ngoại: "Sơn tinh là gì ạ? 'Tam Lạp Đường' là sao?"

Bà ngoại giảng giải:

"Sơn tinh vốn là yêu quái trong núi, nhiều con do người ch*t oan uổng hóa thành. Ở vùng ta có tục thờ chúng để cầu tài, trên bàn thờ đặt ba hòn đ/á nhỏ nên gọi là 'Tam Lạp Đường'. Nhưng loài này bản tính t/àn b/ạo, dễ phản chủ."

Bà chau mày thở dài:

"Con sơn tinh nhà lão Trương kia..."

Bác gái nghe đến đây mặt c/ắt không còn hột m/áu: "Trời ơi! Nhà lão đó thật sự nuôi sơn tinh sao? Vậy lúc nãy..."

Bà ngoại mỉm cười vỗ tay bác an ủi:

"Yên tâm đi. Oan có đầu, n/ợ có chủ, dù có hại cũng chưa đến lượt chị."

Đêm đó, tôi và bà ở lại nhà bác gái. Canh khuya, tiếng gà mái rối rít vang lên thất thanh.

Lấy cớ đi vệ sinh, tôi len lén ra sân. Dưới ánh trăng mờ, một bóng đen lù lù đang thò tay vào ổ gà - chính kẻ ban ngày!

Quả trứng to mẩy vừa chạm vào tay nó đã biến mất tăm, thay vào đó là thứ nhỏ xíu như trứng bồ câu nằm lọt thỏm dưới bụng gà mái.

Tôi hét vang: "Đồ tr/ộm trứng!"

Bóng đen gi/ật thót, lắp bắp: "T...ta đâu có tr/ộm! Ta đang đổi đồ thôi mà!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

7 năm nuông chiều

Chương 18
Tôi yêu tên điên Trì Lam một cách gần như mất kiểm soát. Vì tôi vô tình chạm vào vai người khác mà cậu ấy tát tôi một cái: “Em nói rồi, em không thích anh chạm vào ai khác.” Tôi chỉ biết đau lòng nắm lấy tay cậu ấy mà hỏi: “Tay có đau không?” Cậu ấy vì tôi trả lời tin nhắn chậm mà công khai thân mật với diễn viên nam khác trên hot search. Tôi chỉ biết tự kiểm điểm: “Xin lỗi bảo bối, là do anh không ở bên em đủ nhiều.” Tôi dốc cạn lòng mình vì cậu ấy, nhưng cậu ấy lại thấy tôi làm gì cũng không bao giờ đủ. Sau này, vì chuyện gia đình rối ren, tôi không còn thời gian để nâng niu, cưng chiều cậu ấy nữa. Cậu ấy lại ngày ngày ngồi xổm trước cửa nhà tôi, giống như một chú chó nhỏ: “Anh không thể bỏ rơi em.” Tôi vô cùng khó chịu: “Trên đời này làm gì có ai chỉ sống vì tình yêu chứ?” “Nhưng thế giới của em, từ trước đến nay chỉ có mình anh thôi.”
1.14 K
2 Taxi Đêm Chương 16.
7 Oán linh tam thi Chương 13
11 Quả Táo Thối Chương 43.2

Mới cập nhật

Xem thêm