Trong bóng tối, thấy mình đang ngừng xuống, thấp nữa.
Hình quanh đang vang lên thầm to nhỏ cố gắng dỏng tai lên nghe, nhưng thấy tạp ý nghĩa gì.
Giống mấy thanh khác nhau đang cãi lộn, thanh chói thanh trầm thấp, nhưng chữ lời của họ, thấy tranh cãi thỉnh thoảng vang lên cười tr/ộm rất thấp.
Ý của kéo về từ nơi rất xa, cơn hoảng, dường mất bản thân mình đang đâu, cũng luôn cả bản thân đang làm gì.
Ngay chuẩn bị vào biển khơi hỗn độn vô cùng vô bỗng nhiên, thanh thấy xuyên bức tường chắn dày và láng máng hiện lên đầu tôi.
“Chủ phòng má!!!”
“Ôi mẹ nó, phải chủ phòng má xảy chuyện đấy chứ!!”
“Hay báo cảnh sát đi?!”
“Chủ phòng mau đi!!!”
Chủ phòng?
Đúng streamer mà.
Nội dung sóng trực tiếp hôm nay của ấy nhỉ?
Hình kể chuyện…
Không đúng, phải, nơi mà…
Cái phòng tên Phòng phong dân Mạc Hồ?
Rồi sao nữa?
Mắt tứ bạch m/áu thịt mơ hồ, cổ tay trắng tuyết đeo sợi dây đỏ, vô số già đứng dưới đèn vàng lướt tâm đèn kéo quân*.
*Đèn kéo quân: Đèn kéo quân, hay gọi đèn cù, loại đồ giấy ng/uồn gốc từ Trung ngày xưa phổ biến dịp lễ tết, nay xuất hiện dịp Tết Trung Thu.
Ký ức cuối cùng dừng trên biển gỗ kia:
[Tác phẩm bày: Chum]
Tôi nhiên nhớ tất cả.
Lúc ý của dường bị sợi dây thừng kéo lại, cục sắt, linh đáng lẽ phải bay khỏi nhưng bị kéo lần nữa nện vào thân thể, làm cả đám cỏ dày “bịch”.
Tôi mở ra, thấy chiếc cửa sổ sáng trên nóc nhà.
Một luồng đèn ảm đạm rọi từ bên trên cửa sổ, càng làm khung cảnh bên m/ộ tối tăm, u ám, ý sau bị từ phòng bên trên, chân giẫm phải cửa sổ trên nóc kia mới bị chỗ này.
Mẹ kiếp, làm phòng bày m/ộ cách m/ộ trống thật chứ!!
Tôi chẳng sợ hãi nữa, mà thay vào phẫn nộ, ngược cũng thấy đớn bởi vì đám cỏ kia rất dày, mềm mại nữa, nên thấy chút đầu hoa mà thôi.
Dưới đèn ảm đạm, màn hình thoại bên chân sáng lên nên vô cùng chói mắt, lập ngồi dậy, nhặt thoại lên, vào màn hình.
—— Không ngờ đây phải ảo giác của tôi.
Những thanh vừa nãy vang lên tâm thật từ khu vực bình luận thoại.
Tôi thời hiển phía trên cùng của màn hình thoại, “24:01”.
Thế mà đã giờ sao?
Tôi kinh hãi, nhớ rõ ràng hơn 7 giờ mới bước vào phòng lãm, thấy đến giờ cũng đâu hồ, sao mà đã đến giờ này rồi?
Có tại quá lâu chăng?
Vừa vò đầu, lập chào hỏi phòng sóng trực tiếp, bảo đừng lo.
Sau thấy đã khí high lên thấy rõ.
Nhưng ngay sau liền hiện theo bình luận sau ngã xuống, hôn mê thời ngắn, năm phút hồ đã rồi.
Vậy sao đã muộn rồi?
Một giác q/uỷ quen thuộc bắt đầu bao trùm tôi, lúc mới nhớ bò dậy từ đám cỏ kia đã quan sát tình hình quanh rồi.
Trước giờ gọi “m/ộ nhưng nhiên vấn đề này làm khó các đại thần khu vực bình luận rất nhanh sau đã phòng sóng trực tiếp giải giúp rồi:
“M/ộ cũng cách bắt ng/uồn từ nhà nông, nếu nuổi nổi già nhà trên đỉnh núi, sau bịt kín lại, để hở lỗ m/ộ trên vậy.”
“Con nhà thả dây thừng vào bên để đưa nước và đồ ăn vào già sống bên trong.”
“Đợi con đưa đồ ăn uống nữa già ch*t luôn.”
“Một thời sau con đến và lấp kín m/ộ chum, làm m/ộ này m/ộ thật sự, thực.
Xem xong giải thích, mới ra.