8
Chu Dạng đưa cửa phòng chuyên ngành, bởi vì hắn tiết nên đã rời đi trước.
Tôi nhìn lưng miễn cưỡng oải hắn, xoay phòng học.
Không phải chứ, trong giây lát cảm giác được ánh đèn sân khấu ngàn vôn thẳng mặt tôi.
Khụ nhẹ cầm theo bữa Dạng chậm rãi xuống.
Tiếp theo nghe được từng đợt từng đợt tiếng bàn tán vang lên, được nhắc tới nhất tên và Dạng cùng hai tính.
Được, tốc độ lan truyền tin trường sự nhanh.
Đang cúi đầu uống sữa đậu nành nhìn những bài viết nhảm trong diễn đàn trường, mấy bạn đi quan tâm lý xin nghỉ qua.
Tôi sự không rõ họ ai, vẫn lễ phép gọn trả lời bệ/nh.
Sau đó không nhìn thấy ý chuyện trong các nàng.
Cũng viên nhanh đã tới tiếng nghị luận đ/è xuống.
Nhưng cả tiết vẫn thoảng quay đầu đ/á/nh giá tôi.
Tôi tĩnh mặc họ đ/á/nh giá, chỉ khi tan lập đi tìm Dạng.
Chỉ lúc tan học, muốn đứng dậy đã nam cao lớn chặn lại.
“Mạnh Thính, nếu cậu tính, vì sao lúc trước còn làm làm tịch để tôi?”
Lời này ra, động tác thu dọn đồ đạc những bạn kia chợt chậm lại.
Ngón tay những chơi thoại ngày càng nhanh, kích động đang phát báo.
Trong sự chú ý mọi người, ngác ngẩng mặt lên nhìn nam này.
Khuôn mặt thường, cổ lại ngắn.
Không ra được, sự không được.
Chắc hẳn không phải quan gì, dù sao bạn ngốc lại phổ thông vậy dù không trí sẽ không rõ.
Cho nên coi lịch sự đáp lại:
“Cho cậu ai vậy?”
Nam ngẩn ra, lập tức gi/ận mặt chút vẹo.
“Hừ, thuần khiết lại không nhận ra tôi? Vì tiền Dạng, mặt mũi không à.”
Tính tình dù tốt, hiện tại hiểu được này đơn giản tới ki/ếm chuyện.
Lần này, mặt tiếp lạnh xuống.
Khi đặt sách xuống chuẩn lấy chọi với cậu ta, cửa phòng truyền giọng lười nhác quen thuộc.
“Em ấy bám lấy tôi cầu còn không được, liên quan éo gì cậu?”