Tôi cất lệnh bài vào trong túi, chuẩn bị rời đi.

Lúc xoay người sắp đi, tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Chúng tôi? Còn có người nào nữa?

Tôi đột ngột quay đầu lại, thì vô tình nhìn thấy khóe môi đắc ý chưa kịp thu lại của cô gái.

Hừ!

Tôi thật sự đã suýt tin tưởng lời nói dối của cô ta.

Nhìn thấy những vết thương trên người cô ta, những việc đã trải qua chắc chắn không phải là giả, vậy thì chứng minh cô ta còn có chuyện gì đó giấu tôi.

Tôi lấy ra một tấm bùa chú bày ra trên tay.

“Còn có chuyện gì chưa nói rõ? Cô muốn tự nói, hay muốn tôi đ/á/nh đến khi cô nói?”

Nghe thấy lời này, đôi con ngươi vốn trong suốt của cô gái chợt trở nên đen kịt.

Xung quanh nổi lên gió tà gào thét, xen lẫn tiếng cười the thé của cô gái.

“Tôi đã nói chị sẽ không dễ dàng tin mà.”

“Nếu đã như vậy, không bằng để tôi giải quyết chị trước.”

Đúng là rư/ợu mời không uống, muốn uống rư/ợu ph/ạt mà.

Tôi hoạt động gân cốt một chút, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo đó nhé.

Tôi lấy ra một bùa trấn q/uỷ, tiếp đó hai tay bấm quyết niệm chú.

Một tia sấm sét nhảy ra từ đầu ngón tay tôi b/ắn vào trên h/ồn phách của cô gái.

Cảm giác được không khí dường như ấm hơn một chút.

Tôi không dám dùng hết sức lực, sợ rằng cô ta sẽ h/ồn phi phách tán.

Nhưng nhiêu đây cũng đủ để khiến cho cô ta phục rồi.

Cô gái khóc lóc, ngã ngồi dưới đất nghẹn ngào nói:

“Hu hu hu, tôi nói, tôi nói được chưa?”

Đầu ngón tay tôi giữ lấy tia sét, tư thế như đang cảnh cáo: Còn dám lừa tôi, tôi sẽ khiến cô h/ồn phi phách tán ngay.

Nhưng thực ra, tôi chỉ hù dọa cô ta chút thôi.

Sao tôi biết được lời cô ta nói là thật hay giả chứ.

Cô gái co rúm lại, hét lên dứt khoát: “Là Huyệt trăm người.”

“Cô nói cái gì?”

“Chị nghe đúng rồi đó, chính là Huyệt trăm người.”

Tay tôi run lên, lệnh bài Ngũ lôi trượt tay rơi xuống đất.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
5.36 K
Thế thân Chương 22