5.
Khi có lớp, Chi thường trường.
Có lần cùng bạn nhạc dùng bữa, gặp Chi đang đó.
Lúc hát, dường như đang chìm đắm từng nốt nhạc, khi môi áp sát micro, tiếng như lời thầm nhẹ nhàng, bị mê hoặc.
Sau này mới biết này, mỗi bài nhận được trăm ngàn đồng, rất nhiều đêm khuya hát.
Tôi phục vụ m/ua hoa, đợi lúc chuẩn bị rời đi họ mang tới.
Anh qua chỗ tôi, cười và vẫy tay chào anh.
Anh cúi mắt, khi cầm bó hoa gần tôi, trông chẳng khác nào chàng trai lãng mạn trong lòng trỗi dậy khao khát mãnh liệt.
“Cậu tặng à?” có vui mừng.
Tôi gật vui hỏi có không.
Anh đáp lại, liền cùng dùng bữa.
Anh qua bàn ăn, do dự chút rồi từ chối.
Bạn bóng rời tỏ thương cảm, hỏi điểm gì.
Tôi bàn ăn chẳng rẻ tí nào, có chút lạc lõng đáp: bị m/a á/m rồi.”
Sau phòng lại, tối Chi ôm bó hoa ngoài ban công rất lâu.
Bó hoa từ thắm héo tàn, vẫn nằm trên góc bàn của anh.
Không thể nhận, có những người lời nói khớp với lòng.
Tôi vốn mê những nhân trong truyện tranh, hễ có hội truyện tranh nào gần tham gia.
Nhưng ngờ, tại triển lãm mùa đông tháng Chi người dẫn chương trình.
Vị trí của cách sân khấu chỉ mặc bộ đồ thú dễ thương, sử dụng giọng nói cuốn hút hội trường.
Đúng người học ngành phát thanh truyền hình, kỹ năng kiểm soát sân khấu thật rất chuẩn.
Khi tham gia trò chơi, rút trúng tôi, lúc này hình như mới nhận ra tôi.
Ánh mắt sáng nhưng nhanh chóng bình thản lại.
Tôi cạnh anh, nói khẽ đủ để nghe: “Hôm nay đẹp trai và đáng yêu quá.”
Anh liếc nhưng thấy lên.
Buổi hoạt động kéo giờ rưỡi chiều.
Tôi thấy đang nói với ban tổ chức, họ quét mã QR của anh, tiếng rơi tài khoản.
Anh mỉm cười: “Cảm ơn, lần nếu có sự nhớ gọi nhé.”
Dẫn chương trình sự này được ba trăm ngàn đồng giờ, hôm được trăm năm ngàn đồng.
Tôi đợi cửa, nhàn nhã ngóng nhìn.
Thấy dừng lại, cười và vẫy tay: Chi, về trường cùng đi nhé?”
Anh miễn cưỡng bước đến, bảo dai như m/a đeo.
Tôi dày nói: khi gặp anh, cùng ăn bữa cơm?”
Anh tôi, đi theo sau, giống như chú ong nhỏ cứ vo ve phiền anh.
Cuối cùng, dừng lại, đ/âm sầm anh, lớp son màu hồng ánh chiếc áo khoác của anh, ngẩn ngơ.
Anh nhượng bộ, rồi đặt tay trán đẩy ra xa: “Em muốn ăn cơm cùng được, trăm trả đi.”
Anh đang thách mà!
“Được thôi.”