Tôi đưa Cố Thất Ngôn về nhà ra mắt mẹ tôi.

Bố tôi mất sớm, mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn.

Thuở nhỏ, tính cách tôi nhút nhát, thân hình lại g/ầy yếu, tôi thường bị b/ắt n/ạt bởi đám trẻ x/ấu tính.

May mắn là tôi đã gặp được Cố Thất Ngôn.

Thời thanh xuân, Cố Thất Ngôn học giỏi nhưng tính tình lập dị, bị cả lớp xa lánh.

May thay có tôi, đứa nhóc lùn từng được cậu ấy c/ứu giúp, suốt ngày lảm nhảm bên cạnh cậu ấy.

Trên đường về, cậu ấy cứ mãi căng thẳng.

Hóa ra người ưu tú cũng có lúc hồi hộp.

"Cậu đừng lo, mẹ tớ không ăn thịt cậu đâu. Mẹ tớ rất hiền lành." Tôi vỗ vai Cố Thất Ngôn an ủi.

Đến cửa, cậu ấy đứng như trời trồng, liên tục hít thở sâu chuẩn bị tinh thần.

Vừa định mở cửa thì cánh cửa tự động hé mở.

"Đã nghe tiếng nãy giờ rồi, cứ tưởng do lãng tai chứ. Đến rồi sao không vào? Vào nhanh đi, cơm ng/uội hết rồi." Mẹ tôi vẫy tay gọi chúng tôi vào nhà.

Hai đôi dép nam được xếp ngay ngắn trước thềm.

"Mẹ ơi, đây là Cố Thất Ngôn mà con thường nhắc ạ."

"Ừ ừ, mẹ biết rồi. Đứng đờ ra đó làm gì? Vào dọn cơm đi."

Chúng tôi thay dép, ngồi vào bàn ăn.

"Tiểu Ngôn à, chuyện của hai đứa, Hiến Hiến đã kể hết với dì rồi. Thật lòng mà nói, ban đầu dì không dễ chấp nhận. Lời đàm tiếu của xã hội có thể gi*t ch*t con người ta, dì không nỡ để các con chịu khổ."

"Dì ơi, dì đừng lo. Con không sợ, con sẽ bảo vệ Hiến Hiến."

"Dì biết. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu hai đứa đồng lòng mà người đời không ủng hộ, ngay cả dì cũng quay lưng thì các con còn biết bấu víu vào đâu?"

Mẹ tôi cúi xuống uống ngụm nước: "Bố của Hiến Hiến mất sớm, dì là hậu phương duy nhất của nó. Từ nay về sau, hai đứa là chỗ dựa của nhau. Dì chúc phúc cho hai đứa!"

Chúng tôi nâng ly, đó là ngày đáng nhớ nhất trong hơn 20 năm đời tôi!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
5 Dưới Tro Tàn Chương 21
9 Vào Hạ Chương 17
11 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm