Lục Tư Hành đang gi/ận dữ, nhưng cho khách.
Tôi đứng nhìn anh ga giường.
“Tư Hằng, anh có thể… mổ giúp em không?”
Anh quay sang nhìn tôi, nheo mắt lại, dường như chỉ giây nữa sẽ ném ra khỏi nhà.
Tôi cố nuốt nước bọt, giải thích:
“Chúng ta từng mổ x/ẻ bao nhiêu chuột, rồi mà. Em bé nằm ngay lớp da em.
Anh chỉ cần đường, lấy nó ra, cầm m/áu rồi chở em đến viện. Em sinh ở bệ/nh viện.”
“Em đi/ên rồi à?” Giọng Tư Hằng chùng xuống, còn vẻ gi/ận dữ nữa.
“Em đi/ên từ lâu rồi.” xuống giường, sức.
“Nếu anh cầm d/ao, sao. Em nghiên c/ứu kỹ, có tự mổ.
Chỉ cần khi xe cấp c/ứu tới, anh giúp em… giấu đứa bé đi.”