Studio của chị đã liên hệ với nền tảng để gỡ hot search rồi. Không được thì em ra nước ngoài đi dạo một vòng rồi quay về. Đừng để ý mấy kẻ thiển cận trên mạng, họ đi/ên lên là cắn bừa bất cứ ai."
Tôi gật đầu: "Cũng được, đi chơi một chuyến về là vừa kịp nhập học."
Năm tư bận rộn với đồ án tốt nghiệp và luận văn, tranh thủ lúc này thư giãn đã.
Hơn nữa sự kiện trên mạng đều có tính thời điểm, qua cơn bão dư luận, ai còn nhớ tới tôi làm gì.
Nhưng không ngờ, chiều hôm định đi làm lại visa, Lục Tranh đã tới nhà tôi.
Mở cửa ra tôi sững người, x/á/c nhận hồi lâu mới dám mời anh vào.
Tôi bối rối không biết đặt tay chân đâu cho phải.
Chỉ biết lí nhí: "Xin lỗi, em không nên vì nhất thời nóng gi/ận mà nhắn tin cho Lý Uẩn, biết rõ cậu ta không tốt bụng. Vốn chẳng có chuyện gì, giờ lại kéo anh vào vòng xoáy."
Lục Tranh từ lúc bước vào đã nhíu mày không buông.
Lòng tôi chùng xuống.
Thật sự hết cách rồi, chút thể diện cuối cùng giữa tôi và Lục Tranh cũng chẳng còn.
Ai ngờ, anh chợt lên tiếng:
"Sao em chưa từng nói với anh?"
Tôi bản năng đáp: "Nói gì cơ?"
Giọng anh khàn khàn: "Em chưa bao giờ nói rằng em thích anh."
Tôi cười khổ: "Nói ra chẳng càng thêm ngượng sao? Hơn nữa thích chưa chắc phải nói ra, em không muốn anh nghĩ em là gay, càng không muốn khiến anh gh/ê t/ởm."
Lục Tranh sửng sốt, môi tái đi vài phần.
"Sao anh có thể thấy em gh/ê t/ởm? Bởi vì... anh cũng thích con trai."
Lần này đến lượt tôi ch*t lặng.
Hả? Lục Tranh vừa nói gì? Anh ấy cũng thích con trai?
Là ai? Sao tôi chẳng biết gì hết?
Như đọc được suy nghĩ của tôi, anh chăm chú nhìn tôi:
"Người anh thích chính là em, Ái Thượng."
Có lẽ tôi chưa tỉnh ngủ, giữa ban ngày mà đã mơ rồi.
Tôi bấm một phát vào đùi mình.
"Xì..."
Đau thật, không phải mơ?
Lục Tranh thích tôi?
Sao có thể?
Lục Tranh vẫn tiếp tục:
"Hồi cấp ba chúng ta từng gặp nhau, nhưng khác trường. Lúc đó anh thấp lại hơi m/ập. Hay bị b/ắt n/ạt, có lần tan học bị c/ôn đ/ồ vây đòi tiền bảo kê, một cậu trai xông tới đ/á/nh đuổi bọn chúng, em còn nhớ không?"
Ánh mắt anh dần nóng ch/áy.
"Người đó chính là em, Ái Thượng."
Trời ơi.
Không nhắc thì tôi quên béng mất chuyện này rồi.
Tôi há hốc: "Vậy... anh từ lúc đó đã...?"
Lục Tranh gật đầu, đôi mắt dịu dàng khó tả.
"Từ đó anh đã thích em, sau này chuyển trường, nghe nói em cùng anh thi vào một trường đại học, anh thường ra sân bóng hy vọng gặp được em."
Tôi không biết dùng từ nào diễn tả nỗi chấn động lúc này.
"Thế sao anh cũng chẳng nói gì?"
Tôi không tỏ tình vì tưởng anh là thẳng.
Còn anh thì sao?
Lục Tranh chớp mắt.
"Năm nhất có em gái tỏ tình, em không từ chối, anh tưởng em thích con gái."
Tôi vội vàng giải thích: "Em không từ chối vì lúc đó ở chỗ đông người, con gái mà bị từ chối ở đấy sẽ x/ấu hổ lắm."
Nói xong tôi không biết nên khóc hay cười.
Cười vì tình đơn phương của tôi không vô ích, người tôi thích cũng thích tôi.
Khóc vì cái hiểu lầm lớn này khiến chúng tôi lỡ mất mấy năm trời, chẳng biết được lòng nhau.