Ngay khi đưa tay lấy đèn ra, thì tiếng thở nặng nề đột vang lên ngay gáy tôi.
Da đầu căng cứng.
Tôi chỉ đi cầu thôi, đằng đáng ra có người mới đúng.
Tôi tay chân, toàn lực về trước, cú này lại va cái ôm lạnh lùng khác, cùng đó, thứ cũng áp sát tôi, người sau, kẹp giữa kẹp bánh quy.
Có thứ gì ươn ướt dinh dính liếm cổ tôi.
Trong huống cấp bách, tạo thủ ấn Tổ bằng tay, đ/ập về trước.
“Thiên cửu ứng lôi thanh phổ hóa thiên tôn.”
“Bùm.”
Một tia sét dày ngón tay cái đ/á/nh xuống, mặt tôi, nhờ tia màu tím, cùng cũng nhìn rõ được thứ mặt.
Đó mặt đầy miệng rộng tẹt, con ngươi thẳng dọc, mặc chiếc màu xanh nước biển quen thuộc.
Đồng tử của đột co lại.
“Trần Triệu?”
Trần Triệu sét đ/á/nh trúng, co rúm người rồi lùi lại trong bóng tối, cùng đó, có luồng gió tanh ập đến, tránh người cùi chỏ đ/ập ra sau.
Cú đ/ập này dường đã va tấm sắt cứng, cảm giác tê dọc theo cánh tay, mặt cứng đờ.
“Mẹ nó, cái quái gì vậy!”
Tôi đ/au nhảy dựng khua tay, tay còn lại cơ hội thò túi quần lấy ra lệnh bài Mộc.
“Ngũ Lôi….”
Không ngờ, còn chưa niệm xong câu chú, thì lực cực lớn khác đột theo đường chéo trước, trực tiếp đ/á/nh bay ra, cánh tay chà đất, rất đ/au.
Áo của chắc hẳn đã rá/ch, tức ch//ết rồi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ bước cầu bất ngờ tấn công chỉ vỏn vẹn vài giây.
Cho dù phản ứng của có đâu thì này, vẫn đ/á/nh trở tay kịp.