Vết thương ở chân tôi nghiêm trọng hơn tôi tưởng, thế là tôi được chuyển từ phòng y tế sang bệ/nh viện.
Bác sĩ nghiêm khắc cảnh báo tôi, nếu còn muốn tiếp tục làm vận động viên, phải nghỉ dưỡng cho tốt trong thời gian này, tuyệt đối không được để vết thương nặng thêm.
Tôi gật đầu qua quýt cho xong.
Lướt lại điện thoại, ngoài vài lời hỏi thăm xã giao của người quen trong danh bạ WeChat, chẳng ai tìm tôi cả.
Kể cả Tề Nhiên lẫn Vệ Tuyên.
Vệ Tuyên, người phụ nữ này, nói thì hay lắm, nào là "người nhà sẽ không bao giờ phản bội em".
Vậy mà giờ đây chỉ còn mỗi mình tôi nằm chỏng chơ trong phòng bệ/nh, đến một người rót nước phục vụ cũng chẳng có.
Trước đây cũng vậy, không biết bao nhiêu lần tôi thức dậy vào buổi sáng sớm, chân trần đi lang thang khắp biệt thự, gọi chị, gọi mẹ - căn phòng rộng lớn chỉ vọng lại tiếng vang, chẳng một lời đáp.
Tôi nằm viện ba ngày.
Sáng ngày thứ tư, tôi bị đ/á/nh thức bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Là Tề Nhiên.
Hóa ra Tề thiếu gia cuối cùng cũng thấy tin trên Moments của tôi, gọi điện tỏ chút quan tâm.
Tôi tưởng ít nhất cậu sẽ xuất hiện tận nơi.
Chống tay ngồi dậy tựa vào đầu giường, tôi bấm nút nghe máy.
Chưa kịp mở miệng, giọng lạnh băng của Tề Nhiên vang lên: "Cậu bị đi/ên rồi hả?"
"Hả?"
"Cậu từng nói sẽ không b/ắt n/ạt Lâm Hạ, tôi đã tin cậu. Vậy mà cậu quay lưng đã sai người đẩy cậu ấy xuống lầu! Vệ Triều! Lâm Hạ thể trạng yếu, ngã như thế có thể ch*t đấy! Cậu biết không?"
"Tôi không..."
Tề Nhiên c/ắt ngang lời giải thích của tôi, giọng đầy bực dọc: "Đừng ngụy biện nữa! Nhà họ Lâm đã tìm được bằng chứng rồi! Họ sẽ đi tố cáo cậu! Thành tích của cậu có thể sẽ bị hủy bỏ vì chuyện này!"
"Dựa vào đâu!? Tôi chọc gi/ận họ à?"
Tề Nhiên gầm lên: "Đủ rồi! Cậu lập tức đến đây xin lỗi Lâm Hạ, thái độ thành khẩn vào! Không thì việc tồi tệ này tôi sẽ mặc kệ, cậu tự chịu hậu quả!"
Nói rồi cậu ấy cúp máy.
Tôi lập tức kiểm tra tin nhắn chưa đọc mấy ngày qua, phát hiện Liên đoàn Tennis Sinh viên Đại học đã gửi mail hôm qua thông báo tôi đang bị điều tra vì b/ạo l/ực học đường.
Nếu sự việc đúng sự thật, thành tích sẽ bị hủy, bị phê bình công khai, thậm chí có thể bị cấm thi đấu một thời gian.
Đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Tề Nhiên lập tức gửi địa chỉ phòng bệ/nh của Lâm Hạ.
Tôi nhìn qua, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Hạ cũng nằm cùng bệ/nh viện với tôi, chỉ khác tầng mà thôi.
Tề Nhiên cảnh cáo tôi dù đang làm gì cũng phải đến ngay.
Mẹ Lâm Hạ đã tới, tôi phải nghiêm túc xin lỗi Lâm Hạ trước mặt bà ta.
Tôi cười lạnh, mặc vội áo khoác đến phòng bệ/nh của Lâm Hạ.
Vừa bước vào cửa, chưa kịp nổi gi/ận, một phụ nữ trung niên đã t/át tôi một cái.
Tôi bị đ/á/nh đến mức nghiêng cả đầu, vì chỉ đứng bằng một chân, trọng tâm vốn đã không vững, cú này suýt chút nữa là ngã.
Tôi sống hai mươi năm ở cái nhà họ Vệ mục nát kia, cũng chưa từng có ai dám t/át tôi.
Tôi đứng thẳng người, mắt quét qua tình hình trong phòng.
Lâm Hạ nằm trên giường, trán quấn băng gạc dày cộm, tay và chân còn bó bột.
Sắc mặt cậu ta trắng bệch, đúng là vẻ của người đang bệ/nh nặng.
Tề Nhiên ngồi cạnh giường bệ/nh.
Bố mẹ nhà họ Tề cũng có mặt, ánh mắt nhìn tôi đầy bất mãn và trách móc.
Còn người phụ nữ vừa t/át tôi, hẳn là mẹ Lâm Hạ.
Ngoài ra trong phòng còn hai người nữa - Lý Thừa và Hà Sảng, đều là người quen của tôi.
Tôi xoa xoa má đỏ rực, nơi bị đ/á/nh truyền đến những cơn đ/au rát bỏng.
Con mụ này đúng là ra tay tàn đ/ộc.
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà dựa vào đâu mà đ/á/nh tôi?"
"Dựa vào thân phận mẹ của Lâm Hạ! Dựa vào việc con trai tao bị mày b/ắt n/ạt thành ra nông nỗi này! Sao tao không đ/á/nh được mày? Nhà mày không dạy dỗ, thì tao dạy cho!"
Tôi kh/inh bỉ nhếch mép: "Lâm Hạ bị thương khi nào?"
Bố Tề Nhiên đáp: "Tối hôm kia."
"Ồ..."
Tôi khoanh tay trước ng/ực: "Nghĩa là chiều hôm trước đó, người bị thương ở chân vào chiều hôm trước và đang dưỡng bệ/nh trong bệ/nh viện đã nhảy lò cò băng qua nửa thành phố, tìm đến trường Lâm Hạ, chỉ để đẩy cậu ta xuống cầu thang?"
Mẹ Lâm Hạ chỉ thẳng mặt tôi: "Mày còn dài mồm! Bọn tao đã có bằng chứng rồi!"
"Vậy thì xin 'bà cô đanh đ/á' này đưa bằng chứng ra, cho tôi mở mang tầm mắt đi."
Mẹ Lâm Hạ quay người, nói với Tề Nhiên: "Tiểu Nhiên, đưa video cho cậu ta xem!"
Tôi liếc nhìn Tề Nhiên, hai hàm răng nghiến ken két.