Sáng sau, vừa mới tôi đã nghe tiếng la dân làng.
Khi tôi ngoài, tôi nhìn đỡ đang cầm lưỡi chính tay.
M/áu từ chảy cằm, ướt đẫm phần áo trước ng/ực.
Dù tiến tới kéo ấy ấy vẫn cứ đi Tây.
Thậm chí, đàn ông hợp sức kéo cũng giữ được ấy.
Lúc đó biết đã lên câu, phải bị m/a nhập không, mới sang làng bên để mời Thím Năm - xem những như này.
Nhưng khi thím Năm đến đỡ đã ch*t đứng ở nghĩa địa Tây.
Tay ấy vẫn nắm ch/ặt lưỡi chính khuôn mặt tái mét.
Khi ch/ôn cất, mọi cố gắng nhét lại lưỡi ấy cách nào được ấy ra.
Khi này tôi chợt nhớ đến những gì anh nói trước.
Dường như anh ấy càng ngày càng bình thường.
Vì này mất rất m/áu, nằm trên giường ngày tỉnh lại.
Anh tôi luôn ở bên cạnh bà, rời khỏi nửa bước.
Lúc đầu, tôi còn m/ắng anh ấy lần, hiểu sao tối đó lại đổ bệ/nh.
Bố trách gì, ông ấy nghĩ con chăm sẽ đỡ cực cho ông ấy hơn.
Tôi h/oảng s/ợ trở từ m/ộ đúng lúc gặp ngay anh căn chòi. Anh ấy đang dùng xẻng khuấy nồi, mắt nhìn chằm chằm đó. mùi kỳ từ căn chòi, tôi cảm đã ngửi nó ở đâu đó lại nhớ ngay.
Lúc anh nồi đổ nước canh bát.
Tôi sờ khi nhận bên chính đã sinh đó!
Tôi sợ hãi trốn góc, bịt mồ chảy đầy trán.
Anh bước khỏi căn chòi.
Sau đó anh ấy đi nội.
Cửa đóng để lại khe hở nhỏ.
Dù đứng khá xa, tôi vẫn nhìn anh đỡ ớt ngồi dậy.
Tôi chịu nổi nữa vệ sinh nôn mửa liên tục.
Tôi ch/ặt bụng đang quặn đứng bóng hình lớn bao quanh mình.
Tôi cứng quay đầu anh đang nhìn chằm chằm tôi.
Cả mắt anh ấy chỉ lòng trắng.
Tôi há định cổ họng được.
Chỉ anh đã trở lại bình thường.
“Biết tại sao đỡ đó lại ch*t Quản tốt đi, nghe rõ chưa?"