Sau khi về nhà, tôi đóng kín cửa phòng, chẳng buồn làm gì, chỉ ngồi xem mọi người trong bình luận tranh cãi ầm ĩ. Giữa đống bình luận nhảm nhí, tôi vắt óc mãi mới hiểu ra tình hình hiện tại.
Tôi là nữ chính trong một tiểu thuyết ngôn tình, còn Tần Tư Dịch - kẻ th/ù không đội trời chung - là nam phụ được cho là si tình yêu tôi nhiều năm không được đáp lại. Còn nam chính Lâm Thiển, con trai bạn thân được bố mẹ tôi nhận nuôi từ năm tôi 13 tuổi.
Đúng là tôi rất thích Lâm Thiển. Không như Tần Tư Dịch hay cằn nhằn chê bai, anh ta luôn dịu dàng khi ở bên tôi. Và tôi cũng thực sự muốn hủy hôn ước với Tần Tư Dịch để được công khai bên Lâm Thiển.
Nhưng thôi kệ, đàn ông so với mạng sống thì đáng giá gì đâu!!
Theo diễn biến truyện, một tháng sau tôi sẽ ch*t trong một t/ai n/ạn bí ẩn. Nguyên nhân t/ử vo/ng không rõ ràng, cái ch*t thảm khốc. Qua mấy cái bình luận, tôi đã biết hơn 30 kiểu khóc than của Tần Tư Dịch khi thành góa phụ: Tự nh/ốt trên gác xép khóc đỏ mắt bỏ ăn bỏ uống, đến tang lễ tôi gào khóc đi/ên lo/ạn, đ/á/nh Lâm Thiển một trận rồi vừa khóc vừa giả vờ không khóc...
Thôi kệ, dù sao tôi cũng đã thành người ch*t rồi.
Bụng đói cồn cào, tôi lục đục xuống bếp ki/ếm đồ ăn. Nếu không thoát được số phận, ít nhất phải làm m/a no bụng chứ.
Phòng khách vẫn sáng đèn. Mẹ ngồi xoay lưng về phía tôi trên sofa, nghe tiếng động liền quay đầu hỏi: "Con làm sao vậy? Bảo mang đồ cho Tư Dịch, về đến nhà cứ lì ra không ăn không uống."
Bà thở dài: "Nếu thực sự không muốn kết hôn với Tư Dịch, cũng không sao cả. Hôn nhân là chuyện cả đời, bố mẹ không ép con."
"Chuyện đó giờ không quan trọng nữa rồi."
Tôi với tay lấy chai sữa trong tủ lạnh, đóng sầm cửa lại. Lẩm bẩm: "Tốt nhất hắn nên làm minh hôn với con."
Đỡ phải nghe bọn họ bàn tán chuyện hắn khóc nức nở mà tôi chẳng được thấy.
"Em vừa nói gì cơ?"
Giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng. Tôi quay đầu, thấy Lâm Thiển đang khoác vest trên tay, áo sơ mi trắng bảnh bao đứng nhìn. Dưới ánh đèn chùm, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ lo âu: "Em... vẫn muốn kết hôn với Tần Tư Dịch sao?"
Lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra h/ận th/ù bền lâu hơn tình yêu. Nhìn gương mặt thanh tú quen thuộc, trái tim tôi chẳng còn rung động như xưa. Trong đầu tôi chỉ vẩn vơ nghĩ về bí mật ở đùi Tần Tư Dịch (cam đoan không có ý nghĩ bậy nào đâu nhé).
Chuông điện thoại rung lên phá tan không khí ngượng ngùng.
“Tần Tư Dịch: Em đã nói với nhà chưa?”
Đúng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã cuống lên.