Trời gần sáng, mưa đổ xuống.
Lộp độp, không nhưng dai dẳng không ngớt.
Quản gia cưới gọi điện, khéo léo nhở: "Nếu chiều nay mưa chưa có lẽ hủy kế hoạch chuyển B."
"Được, các anh xếp đi."
Phí tắt thoại, nhấc ly rư/ợu lên.
Tiếng viên đ/á vào thành ly lên trẻo, nhưng lòng anh dưng bứt rứt khó tả.
Từ nãy giờ, anh như bị vật gì đ/è nặng, thở sâu mới đỡ.
Anh bóp thái dương, mạch m/áu gi/ật giật không thể phớt lờ.
Đứng phắt dậy, vội áo khoác bước ra.
"Tôi đi đón Gia."
Đầu im lặng mấy giây.
"Mới mấy giờ thế này? Nếu anh căng thẳng, chạy vài đỡ."
Anh ta chạy rồi.
"Phần lễ giao tôi đi đây."
Cửa gara từ từ mở, n/ổ trước màn mưa dày đặc.
Phí thở dài.
"Sao không sớm hơn Đồ hèn."
Lạ thay, không cãi lại, đồng tình.
"Nên lần này tôi đi sớm."
Anh sân rất nhanh.
Tưởng rằng đợi ở đây sẽ khiến lòng mình bình yên hơn.
Nhưng ngồi xe, cảm giác bồn chồn thêm mãnh liệt.
Anh liên tục mở app kiểm tra chuyến bay.
Đã cất cánh.
Vài tiếng nữa sẽ được em rồi.
Không thể ngồi yên.
Anh lấy giấy, đi ghế phụ lần thứ không bao nhiêu.
Nghĩ Lâm Gia có lẽ không muốn ngồi cạnh anh chui vào ghế sau.
Đang dở, anh chợt nhận ra mùi hương xe nồng.
Hồi cân mãi mới mùi này, giờ ngửi thấy không bằng kia.
Còn kịp.
Phí đạp ga nhấn bàn đạp, phóng cửa nước hoa, luôn mấy khác chắc.
Lâm Gia lâu, chắc không muốn ăn gì, anh thêm thêm mơ khô.
Ăn nhiều cũng không tốt, cần chuẩn bị đồ uống.
Anh nhìn thấy cửa cây.
So với phê hay sữa dễ bị thiu, quả có vẻ hợp lý hơn.
Phí đang chọn, chủ quán tán gẫu với xóm, đứa trẻ nói không ngừng.
Ông chủ bực ném thoại nó.
Đứa im bặt.
Thay vào quen thuộc.
Nửa phút sau, nó hét lên: "Mẹ rơi kìa.."
Phí cả đời chỉ vé số một lần.
Là cùng Lâm Gia m/ua.
Anh chê bai: "Cậu có thiếu tiền đâu."
Lâm Gia chăm chú so từng con số: "Anh không hiểu đây dò vận nếu trúng em sẽ làm một chuyện đại sự."
"Chuyện gì?"
Lâm Gia không trả lời.
Cậu không trúng.
Phí lần lượt so từng con số.
Từng chữ từng ký tự đều khớp.
Số hiệu chuyến thuộc lòng, và bản tin.
Khớp nhau.