Tôi đi tới bên khác cạnh bà, chằm chằm da cuộn ch/ặt lại vì động tác quay đầu, lòng bỗng dấy lên suy nghĩ sức đi/ên cuồ/ng.
Tôi lại tục đi vòng quanh cơ của bà.
Cái đầu của kia vẫn cứ dán tôi.
Cổ của phát tiếng cụp cụp, giống âm thanh của bánh răng mắc kẹt, da nhăn nheo gắt gao xoắn ch/ặt lại nhau, chầm chậm làm nứt từng nếp thịt.
Tôi dừng bước, hôi lạnh túa từ trán rơi xuống đất.
Đầu của ấy di chuyển cử động của gần 270 rồi.
Tia hy vọng của vỡ... khẳng định phải mẹ tôi.
Bà ấy là... Một thứ gì khác rồi.
Tôi lùi về phía sau muốn rời khỏi, kia bỗng bùng n/ổ, vẫn giữ thế đầu xoay bánh quai chèo mà chồm tới muốn bắt lấy tôi.
"Bỏ ra! Bỏ ra!"
Tôi gào lên đẩy cái kia ra, móng cánh trắng của kia lộ năm vệt m/áu.
Xế chiều cánh ấy hoại tử chóng mặt, biến màu đen ngòm và đỏ sậm.
Đêm kia bên đi/ên cuồ/ng ch/ặt ch/ém, bên rít lên lớn.
Sáng sau... chính thứ sáu từ lúc mà "quay trở phát hiện cánh phải từ bả vai trở xuống đâu nữa, chỗ miệng vết thương bọc lại sơ sài bằng vải bố cũ rá/ch.
Trên bàn cơm lại bày thêm thịt mới tươi ngon.
Dĩ ăn miếng.
...
Tối tiếng cửa sân ra.
Nằm sấp bên cửa sổ bên ngoài, chỉ "mẹ" đẩy cửa sân ra, loạng choạng đi ngoài cửa, lâu sau biến mất màn đêm.
Tôi vô mừng rỡ, lúc này đẩy cửa phòng chạy ngoài sân.
Có ấy rằng ngủ say, nên rất yên tâm đi khỏi cửa.
Tôi vốn định cứ đầu tháo chạy mãi thế, rời khỏi nơi khủng khiếp này càng càng tốt, những ngọn núi nối bọc màn đêm đen tối, thoáng lại có chút do dự... Nhưng lúc này, từ phía lại bóng dáng của "mẹ" đang chầm chậm đi về phía sau núi.
Một động khó nén kh/ống ch/ế đôi chân của tôi.
Tôi lặng đi rừng cây.
Tôi giữ khoảng cách bóng lơ đễnh vật vờ q/uỷ dị kia ở rất đi mà băng qua rừng trà rồi từng ngôi m/ộ.
Tôi nghĩ rằng lại chuẩn đào m/ộ mà có, "mẹ" chỉ loạng choạng đi tới trước, cứ ng/uồn năng lượng dẫn qua lâu thì chui tới giữa sườn núi, sâu rừng núi.