12.
Chu giải thích ngọn ng/uồn cho tôi bằng vô cùng sốt ruột.
“Mặc dù tôi biết đoạn là ai làm, nhưng tới bây tôi vẫn chưa gh/ét cậu.”
Tôi tạo khoảng cách với hắn: “Những lời đó chẳng cậu sao?”
“Là tôi nói.”
Chu cúi đầu xuống.
“Khi đó căn bản tôi biết tôi vậy sau khi kể về của Trần xin lỗi, tôi nên kết luận bừa, tôi biết cậu người như vậy mà.”
Tôi mày: tôi làm thì sao?”
Chu lắc đầu như trống bỏi vậy.
“Không phải, tuyệt đối phải.”
Tôi khẽ cười khẩy: “Cậu hiểu tôi lắm à?”
Chu sờ tai: tin người b/ắt n/ạt bạn là người nuôi mèo vì chúng ch*t đói, cuối tuần còn vào viện dưỡng lão làm nguyện viên.”
Hai Chu lấy bả vai tôi.
“Tôi nhất định sẽ tìm ra người tin đồn nhảm, xin lỗi mấy ngày qua tôi đi tập nên xem tin tức, tôi…”
Chu ngừng một chút.
Rồi “Tóm tôi sẽ rửa oan ức thay cho đừng phớt tôi mà.”
Tôi biết lời Chu hay không.
Lúc tôi kỳ lạ nhận ra rằng thuật đọc suy nghĩ của tôi mất dụng.