“Chúng ta thông minh như vậy, gọi bé ngốc nữa.”
Bà thắt một bím tóc nhỏ xinh đẹp tôi, còn cái váy hoa nữa.
“Gọi Ngũ Phúc đi.”
Bà đột nghiêm túc “Em hai của báo ta, đem khí của bốn chị em hết, cộng thêm của bản thân vừa hay Ngũ Phúc Lâm Môn.”
Tôi ngơ người, chút ướt.
“Bọn chúng sống tốt, sống thay bọn chúng.”
Bà tay xoa đầu nhưng được, ngày hôm cư/ớp con gà trống đã đẩy xuống đất, tay may đ/ập đ/á nhọn.
Tôi gật đầu.
Bà đi học, khí chất của bình thường nhưng lại rất nghiêm túc, mỗi lần nhất.
Cuối cùng cũng thi trường đại học bản thân mong ước.
Một ngày trước đi báo danh, lại chỗ gò bên sông, nơi từ bao giờ đã mọc đầy hoa chút vàng, bốn một bông và luôn một nhỏ xíu, các làng giống hệt như bốn gái nhỏ chụm đã đặt tên “hoa tứ nữ”, thì lén lút gọi nó “hoa em gái.”
Tôi khóc lớn một trận, sau mang một đoá hoa đang nở rộ đẹp nhất đựng hũ đất, dẫn bọn chúng đi chơi dù chỉ hoa.
Sau tốt dẫn ở lại phố lớn lại sợ quen. Cánh tay bị thương của đã nữa. Bà do dự ha hả “Đi thôi, đi nhóc con ta, ra ngoài ở từ lâu rồi, chỉ phố nuôi gà trống không.”
Sau nữa, thi làm giáo viên ở địa phương, thở dài một hơi: “Được thôi, đã ra ngoài rồi, còn quay về lại làm gì.” Ngoài miệng vãn nhưng miệng lại cong lên.
Tôi dẫn bệ/nh viện khám tay nhưng từ chối.
Cho một ngày đọc ở một cuốn sách...
“Cách giải trận pháp minh hôn, cần người thoa đôi của gà trống, sau công thì sẽ bị trả.”
Năm đó, vì giành gi/ật gà trống với mới bị thương do cố ý…
- Hết -