Âm Phượng Hoàn Sào

Chương 27

15/09/2025 09:10

Thái Tú suy nghĩ một lúc rồi bất chợt hỏi:

“Chú Tư, không cho chú can thiệp vào họ Điêu, nhưng có cấm chú thò miệng thò chân không?”

Lý Lão Tư thoáng căng thẳng, đáp:

“Đừng có giở trò chữ nghĩa.”

Thái Tú cười:

“Con đâu có giở trò, chú chỉ cần nói bừa vài câu thôi, nói nhảm cũng được mà!”

Lý Lão Tư gãi đầu:

“Máy bay điều khiển sợ nhất cái gì? Hư remote. Đốt remote đi thì máy bay tự do.”

“Biết thì nói tiếp đi!” – Thái Tú giục.

Lão thở dài:

“Máy bay tự do thì người điều khiển trước đó chắc chắn gặp đại họa.”

Nghe vậy tôi định đứng dậy đi ngay. Lý Lão Tư lại nhắc:

“Sửa mệnh mình bằng bản lĩnh thì được, nhưng sửa mệnh người khác là phải trả giá. Nghĩ kỹ chưa?”

Tôi gật đầu.

Thái Tú lo lắng:

“Tr/ộm đồ đâu có dễ, hay đổi cách khác?”

Tôi lắc đầu.

Thái Tú lấy ra một que gỗ nhỏ đưa cho tôi:

“Cành cây mọc trên m/ộ đứa trẻ bảy năm, luyện thành bảo bối, chọc một cái mở được ổ khóa.”

Tôi nhìn que gỗ, nửa tin nửa ngờ.

Lý Lão Tư tỏ vẻ tiếc của:

“Ta khổ công luyện bảo bối, sao con dễ dàng đem tặng người thế?”

Thái Tú cười:

“Đã cho con thì con muốn dùng mở khóa hay tặng ai là quyền của con, chú đừng quản.”

Rồi dặn thêm:

“Nhưng cái này chỉ dùng được một lần.”

Thấy que nhỏ gọn, tôi nhận lấy. Thái Tú lại đưa tôi một chiếc áo sơ mi đen.

“Đây cũng là pháp bảo à?” – tôi hỏi.

“Đêm đi tr/ộm đồ mà mặc đồ trắng thì lộ ngay.”

Tôi thay áo, mượn thêm vài món đồ của Thái Tú, chuẩn bị kỹ càng.

Lý Lão Tư nhắc lần cuối:

“Triều Dương, tối nay coi như chưa từng đến nhà ta.”

Tôi gật đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm