Tôi đã thuận lợi thích nghi phận so việc mất mạng thì những cực này đáng bao?
Đại Muội, à không, giờ nên gọi chị ta Muội rồi. Nó thích nghi còn hơn tôi, nhiên nghèo khó bước sang giàu sang thật dễ dàng.
Không làm việc nhà, bữa nào cũng có thịt mùa đều có quần áo ngày ngày hưởng thụ, đối xử còn tệ hơn nô lệ y như từng đối xử chị ta trước đây.
Nhờ giỏi, chị ta chóng thi đậu vào trường cấp 3 thành sau đó thành tích sắc lại đỗ vào Đại Truyền thông.
Còn tôi, sau khi tốt nghiệp cấp vào xưởng công nghiệp huyện lẻ vặn ốc vít, nhận lương ba nghìn tháng, sống những ngày tháng vô vị tẻ nhạt không ý nghĩa.
Kỳ đông đầu tiên sau khi nhập học, Trương Muội lỉnh kỉnh đồ đạc đô thị về quê, vẻ lộng lẫy như l/ột x/á/c. ta hóa thiên nga, vẫn vịt con x/ấu xí.
Trong bữa tối, nó say kể về thế giới mới lạ ở thủ đô nửa những thứ chưa từng được thấy...
Sắp rồi, những thứ này cũng sắp về tôi.