Một ngày nọ, Tống Thần Dật lôi tôi đến quán café.
Tôi tưởng hẹn hò. Hóa ra... là gặp mẹ tôi.
Tôi suýt té ghế.
“Gặp mẹ em chi?! Em chưa ready!”
Anh ta tỉnh bơ: “Anh ready là đủ.”
Mẹ tôi nhìn anh như soi kính hiển vi. Tống Thần Dật thì cư xử như con rể mẫu mực, bưng nước, kéo ghế, gọi “cô” ngọt như đường phèn.
Mẹ tôi không ng/u.
“Mấy đứa... đang yêu nhau à?”
Tôi run bần bật.
Tống Thần Dật gật đầu, như không có gì sai trái.
“Vâng. Cháu yêu Tiểu Hy từ trước khi làm con của chồng cũ cô.”
Tôi lườm anh: "Anh... nói gì cũng được ha?"
Mẹ tôi trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: “Vậy sau này nếu hai đứa lấy nhau... có muốn tổ chức đám cưới không?”
Tôi suýt phun trà.
Tống Thần Dật: “Nếu được phép, cháu muốn tổ chức công khai. Còn nếu không... cháu vẫn sẽ sống với em ấy đến hết đời.”
Mẹ tôi thở dài. Cuối cùng chỉ nói: “Tôi không phải người khó khăn. Mấy đứa không cùng m/áu mủ, không lớn lên như anh em. Nếu thương nhau thật, thì sống cho đàng hoàng, đừng để người khác ch/ửi vào mặt.”
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ.
Mẹ tôi vỗ nhẹ tay tôi, cười: “Cún con nhà mẹ... cuối cùng cũng tìm được người chịu giữ dây xích rồi hả?”
Tôi: “… MẸ!”
Sau đó, Tống Thần Dật làm thủ tục chuyển hộ khẩu, xoá tên khỏi sổ gia đình tôi, và chúng tôi đăng ký kết hôn ở một nơi khác.
Tờ giấy hôn thú ghi rõ:
Họ tên: Tống Thần Dật
Họ tên: Lâm Tiểu Hy
Qu/an h/ệ: Vợ - chồng
Tôi nhìn tên mình bên cạnh tên anh.
Tôi cười. Không còn sợ. Không còn trốn.
Vì giờ đây, tôi là cún con có giấy phép sở hữu đàng hoàng.