Tin về thời kỳ n/hạy c/ảm của Thẩm lan rất nhanh.
Vừa về đến tôi thấy của Thẩm ngồi trên sofa, mắt nhắm nghiền, dường chọn xong phù hợp cho ấy.
Mẹ tôi xoa bóp vai ấy, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Thẩm sẽ ổn thôi.”
Cha Thẩm vỗ tay mẹ: đó tôi không muốn để nó chuyển xa vậy. Giờ xảy ra chuyện, chúng ta là những người biết cuối cùng!”
“...”
Tôi th/ất th/ần bước lên lầu.
Trong đầu cứ vọng câu nói của bác sĩ: “Cậu cần cậu.”
Thẩm rơi vào ti`nh trạng này là tôi chữa b/ệ h.
Tôi nghĩ.
Giờ cần tôi.
Có tôi nên không?
Mầm mống d/ục v/ọng lặng lẽ mầm trong lòng tôi.
Cứ xem là đi.
Không mang theo bất kỳ ti`nh cảm nào khác.