Sau khi bước vào nhà, ánh mắt mẹ nhìn Giang Thịnh lập tức thay đổi.
Biểu cảm này bà cũng từng dành cho Giang Lê trước bữa ăn - nụ cười đặc trưng dành cho con dâu tương lai.
Bà đưa quà cho Giang Thịnh rồi cũng ngồi xuống.
"Lan Lan và Tiểu Thịnh đến với nhau tôi cũng yên tâm, miễn hai đứa hạnh phúc là chúng tôi không có ý kiến gì."
Mẹ Giang nở nụ cười tươi rói:
"Phải đấy, Tiểu Lan chọn Giang Thịnh cũng là phúc phần nhà chúng tôi. Tôi đã m/ua một biệt thự ở khu Kính Đình, khi nào hai đứa đi làm thì dọn vào ở. Sau này tôi sẽ chuyển 6% cổ phần công ty cho Lan Lan làm sính lễ. Còn đám cưới thì tùy ý hai đứa, tổ chức ở nước ngoài cũng được."
"Sính lễ?!" Giọng mẹ tôi bỗng vút cao.
Mẹ Giang chớp mắt: "Vâng ạ."
Mẹ trợn mắt nhìn tôi, quên cả hạ giọng: "Con không bảo con ở trên sao!"
Tôi ngượng chín mặt, không biết nói gì.
Chuyện này nói riêng thì được, chứ đem ra bàn trước mọi người lại là chuyện khác.
Giang Thịnh khẽ cười: "Đúng vậy, em ấy thích ở trên."
Câu nói vừa buông, cả phòng lại chìm vào im lặng ch*t chóc.
Mẹ tôi gi/ận dữ liếc tôi bằng ánh mắt "h/ận sắt không thành thép", như muốn x/ẻ tôi làm tám mươi mốt mảnh.
Tôi một tay che mặt, tay kia đ/au đớn vặn bắp đùi Giang Thịnh, muốn gi*t ch*t chồng mình ngay tại chỗ.
Mẹ tôi đ/ập bàn một cái, bố ngồi bên run lập cập.
"Không được! Nhà họ Diệp chúng tôi không thể thua! Chúng tôi chi năm mươi triệu làm hồi môn cho Diệp Lan!"