Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 1

22/12/2024 20:34

Ta tỉnh dậy từ cơn á c m ộ n g, mồ hôi lạnh đầm đìa, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng của Hoàng thượng.

“Hoàng hậu gặp á c m ộ n g sao? Đừng s ợ, đừng s ợ, giấc mơ luôn ngược lại với thực tế mà.”

Ngài ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về và an ủi, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng, vô tình trong giấc mơ.

May thay, chỉ là một giấc mơ.

Ta thở phào nhẹ nhõm, níu lấy long bào của Lý Hạ lau nước mắt.

Cũng đúng, ta từ năm mười sáu tuổi đã gả vào tiềm để, cùng Lý Hạ từ một hoàng tử không được sủng ái có được hoàng vị như ngày hôm nay. Ngay cả con trai chúng ta cũng đã bốn tuổi rồi, làm sao có thể mơ một giấc mơ h o a n g đường như vậy chứ.

Vì vậy, ta ôm lấy khuôn mặt Lý Hạ, nửa thật nửa đùa hỏi:

“Bệ hạ sau này sẽ không phụ thiếp chứ?”

Ngài cười nhẹ một tiếng, in lên trán ta một nụ h ô n.

“Trong cung này ngoài nàng ra, còn có phi tần nào khác không?”

“Nhưng các đại thần đã bắt đầu dâng sớ thúc giục tuyển tú rồi…”

“Mật Nhi.”

Ngài ngắt lời ta.

“Khi xưa thành hôn, trẫm đã thề rồi, cả đời này ngoài nàng ra trẫm sẽ không cưới ai khác. Chúng ta cùng nhau nuôi dạy Triệt nhi, sau này để nó kế vị, lời đàm tiếu của người khác thì mặc kệ.”

Vài câu ngắn ngủi cũng đủ khiến lòng ta ấm áp.

Dùng xong bữa sáng với Lý Hạ, tinh thần ta sảng khoái ngồi trên sập mềm điểm lại sổ sách mà các cung gửi lên. Mới xem chưa bao lâu, trong điện đã có một đứa nhóc chạy vào.

“Mẫu hậu!”

Triệt Nhi mặc y phục mới của Thái tử, giọng nói non nớt gọi ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì chạy.

Ta mỉm cười, giang tay đón lấy bảo bối nhỏ của mình, nhưng cảnh tượng trước mắt bỗng chốc sụp đổ.

Một gian phòng lạnh lẽo, ẩm thấp bốc mùi h ô i t h ố i.

Triệt Nhi nằm trên một chiếc chiếu rá/ch n á t, mặt mày t á i n h ợ t, g/ầy guộc chỉ còn lại da bọc xươ/ng.

“Mẫu hậu, con muốn mẫu hậu, mẫu hậu đi đâu rồi…”

Thằng bé r ê n r ỉ, tự cuộn mình thành một khối, tấm lưng trần lộ ra chi chít vết roj.

“Thằng nhãi này vẫn chưa c h ế t sao?”

Giọng nói cao vút lạnh lẽo vang lên bên tai, một thái giám áo xanh bước vào với nụ cười n h a m h i ể m.

“Vẫn còn gọi mẫu hậu à, mẫu hậu ngươi đã sớm bị th/iêu c h ế t rồi, tro cốt đã hóa thành bụi. Bây giờ trong cung là thiên hạ của Dung Hoàng hậu, người còn đang mang long t h a i, ai thèm nhớ đến Thái tử p h ế t r u ấ t chứ?”

“Không thể nào, các ngươi nói dối, mẫu hậu sẽ đến đón ta, mẫu hậu sẽ không bỏ rơi ta đâu!”

Triệt Nhi cố gắng đứng dậy, ngẩng cao đầu, từng giọt nước mắt to rơi xuống.

“Đến c h ế t vẫn còn cứng đầu, hôm nay cũng đừng hòng có cơm, Thái tử điện hạ.”

Tên thái giám cười g i a n t à, quay người đổ hết thức ăn lợn cám trong hộp xuống đất rồi phất tay áo đi khỏi.

Năm ngày năm đêm, không ai mang đến bất cứ thức ăn nào.

Ta trơ mắt nhìn Triệt Nhi ôm lấy chiếc chăn nhỏ ta đã tự tay khâu cho thằng bé, từng chút một mất đi sự sống.

Khi thằng bé nhắm mắt lại, trong cung nở rộ p h á o hoa rực rỡ.

Để chúc mừng, nhị hoàng tử chào đời.

Lý Hạ bế đứa con mới sinh, trên mặt tràn đầy niềm vui.

“Bệ hạ, vừa rồi cung nhân báo, Thái tử p h ế t r u ấ t bệ/nh lâu không khỏi, vừa mới đi rồi…”

Tên thái giám từng diễu võ dương oai trong lãnh cung cúi đầu, nhỏ vài giọt nước mắt g i ả t ạ o.

“Đúng là x u i x ẻ o, lại vào đúng ngày này, thôi vậy, ch/ôn chung với phế hậu đi.”

Lý Hạ nhíu mày, thản nhiên nói.

Tại sao?

Trái tim ta đ a u đ ớ n như rỉ m á u.

“Mẫu hậu, mẫu hậu, sao người lại khóc vậy? Mẫu hậu đừng khóc…”

Giọng nói non nớt kéo ta ra khỏi ảo ảnh.

Ta ôm c h ặ t Triệt Nhi vào lòng.

Mẫu hậu nhất định không để chuyện đó xảy ra.

Ta âm thầm thề trong lòng.

Có lẽ ảo cảnh này muốn nhắc nhở ta.

Không bao giờ được tin tưởng lòng người.

Lúc này, đại cung nữ của ta, Mẫn Mẫn, vội vã chạy vào, sắc mặt ấp úng muốn nói lại thôi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Ta bình tĩnh lại, ngẩng đầu hỏi.

“Hồi bẩm Hoàng hậu, hôm nay sứ thần Tây Vực đến thăm, dâng lên một mỹ nhân cho Hoàng thượng, ngài rất hài lòng, phong làm Dung quý nhân.”

“Phong hào là gì?”

Ta mở to mắt, vẻ mặt k i n h n g ạ c hỏi.

“Phong làm, Dung quý nhân.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 21
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
139
Đúng Hướng Chương 23