"Các đã dám mẫu, sẽ không sợ ta b/áo th/ù. Người thôn pháp nào thu được không?”
"Không cách nào, vĩnh viễn bị Kiêu Dương cầm, sách như vậy.”
"Sách gì? Mang cho tôi đọc!"
Một làng đầu khóc, khác bị thương nằm trên mặr nội Năm mặt nhợt, tuyệt vọng phía sau bàn thờ, dưới tượng Thần Nông rút sách mỏng.
Tôi mở sách xem, bên chỉ câu hình vẽ.
Q/uỷ vị tướng của Xi Vưu, huyết thống đặc biệt, thân thể thường không chịu nổi. Chỉ khi tộc Cô Kiêu Dương kết hôn thì mới khả năng sinh mẫu, nhưng x/á/c suất này cực nhỏ.
Q/uỷ quá hung á/c, khi ta còn yếu ớt, tộc Kiêu Dương sẽ bảo vệ ta, giám sát bảo vệ. Khi ta đủ sẽ gi.ết sạch tộc Kiêu Dương thoát khỏi cầm, không gì trên thế giới này thể cản ta.
Tôi qua vài trang, những trang đầu đều ng/uồn gốc của quy củ của tộc Cô, nhưng trang cuối lại ghi lại chuyện khác.
"Đừng gần đầm cổ."
"Đầm cổ gì?"
"Nó chỉ cái đầm sâu làng chúng tôi làng Thạch Đầu. gì đặc biệt cả. ai làng chúng tôi qua lối đó."
Tôi đọc sách thêm nữa nhưng vẫn không tìm cách nào để kiềm chế mẫu. Đang định hỏi lại nội Năm, thì tiếng gõ đường.
"Chú Năm, cháu Bình cháu đã rồi. Mở cho cháu đi."
Ngoài đường vang lên giọng mọi sợ hãi hét cầm nhang co rúm lại thành đoàn.
Ông nội Năm lớn: "Bình cháu đã cưới nhân, đừng lại làng nữa, hãy đi.”
Ông ta dứt lời, thanh ngoài đột nhiên biến mất.
Ông nội Năm thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, toàn bộ cánh gỗ vỡ thành từng mảnh.
Vương Thúy Bình đứng ở cửa, mạo khác trước đây, cơ thể trần truồng, cao khoảng mét, làn tím dị sau lưng đôi cánh thịt, bụng vẫn to như mang th/ai tháng, trên khắp đều bầm những con nhỏ đang bò lổm ngổm.
"Q/uỷ"
Dân làng hét lên tai.
Lũ nhỏ lao phía nhưng khi đều ngã lưỡng lự nhìn nhang làng, không dám gần.
Ông nội Năm mừng nói: “Mọi đừng sợ, ta không dám tới đây đâu!”