“Phụt!”
Sân phơi lúa đột nhiên ắng, bùng lên những tràng cười vỡ bụng.
Trần Minh mặt đỏ tía tai, lao định bắt tôi. né người lẹ như c/ắt, tránh được hắn dễ dàng.
“Mày gì B/ắt n/ạt thằng ngốc à? sẽ mách trưởng thôn!”
Tôi chống nạnh trừng không chịu thua. Minh tức đến mực m/áu dương gi/ật giật.
“Mày dám bịa chuyện về mẹ tao, còn đòi mách trưởng thôn nữa hả?”
Tôi bước trái hai bước, tránh cú đ/ấm của hắn.
“Tao bịa chuyện gì?
Tuần tao vả bả nảy lửa, mày quên à?”
Nghe vậy, Minh người ra, nắm đ/ấm giữa chừng thõng.
“Phì!”
“Thôi Minh, anh lớn đầu còn đi thằng ngốc gì!”
Mấy thanh niên cười ha hả kéo Minh đi. Chu Bân, thầy giáo nguyện trong làng, nhìn tôi:
“Thỉnh thoảng tôi nghi ngờ cậu giả ngốc đấy! Đây là lần đầu tôi thấy Minh ăn như vậy!”
Tôi dừng chân, ngơ ngác hỏi lại:
“Hắn ăn ba à? Ở đâu có cũng muốn ăn.”
Chu Bân sửng sốt, bật cười:
“Cậu là thú thật! tuần sao cậu lại t/át bà Trần?”
Ông thầy này phiền phức Trong làng, ngoài c/ôn đầu gấu của Minh, mấy ai thèm tôi.
Chỉ có Chu Bân, vừa mới đến dạy học, lúc cũng lẽo hỏi chuyện như chim sẻ lắm điều.
Tôi thấy chán phèo, phớt lờ lầm lũi rảo bước về phía núi sau.
Nghỉ ngơi đến giờ đi tuần núi.