Người mẹ nuôi im lặng một cách kỳ lạ, sau đó chuyển chủ đề, giọng điệu cứng nhắc: "Tống Từ, nhà họ Tống hơn hai mươi năm nay đối xử với con rất tốt, ăn ngon mặc đẹp, con nên báo đền ân nghĩa. Không thì chẳng khác nào lang sói dạ thú."
Khóe mắt tôi cay xè: "Phải, đúng là nên báo đáp..."
Lời nói dở dang, điện thoại đã bị gi/ật mất.
Lục Tuy hướng về phía đầu dây bên kia chỉ thốt lên một chữ: "Cút."
Nói xong, hắn tắt máy. Thẻ sim bị rút ra, bẻ g/ãy làm đôi không chút do dự.
Rồi anh dùng lực xóa đi vệt nước mắt trên mặt tôi: "Tống Từ, em dám đi hiến thận thử xem."
"Em đâu có nói sẽ đi hiến. Lúc nãy em chưa kịp nói hết mà."
Thực ra tôi định nói, đáng lẽ phải báo đáp ân tình, nhưng Tống Từ cái ơn đáng lẽ phải báo ấy đã chẳng còn từ lâu rồi. Vào chính ngày họ vứt bỏ tôi. Tống Từ bây giờ, là người được Lục Tuy nhặt về.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cười khúc khích dụi vào lòng hắn, cắn nhẹ cơ ng/ực đang căng cứng với ý đồ rõ rệt: "Anh Lục, muộn rồi, đi ngủ thôi."
"Ừ." Một tay hắn bế tôi, đi vào căn hầm đ/á.
Tôi chẳng bận tâm đến cuộc gọi ấy nữa, chìm đắm trong vòng tay của Lục Tuy, khoái cảm dâng lên đến tận chân tơ.
Không có tôi, cha nuôi vẫn sống được. Nhưng tôi giờ mà xa Lục Từ, nhất định không sống nổi.
Sáng hôm sau tờ mờ, Lục Tuy đã chuẩn bị đưa tôi rời đi.
Tôi xoa xoa cổ đầy dấu hôn, ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"
"Về nhà."
"Đây không phải là nhà sao?"
"Không, đây là nhà ông nội anh. Cụ cả đời tiết kiệm đã quen, không ham tiền tài, thích về nông thôn dưỡng già. Trước ông ốm nằm viện ở thành phố A, nhất định bắt anh về làng thu hoạch vụ mùa giúp, không thì thóc lúa mục hết dưới ruộng, ông xót lắm."
Tôi gãi đầu: "À, hóa ra anh là dân thành phố."
"Ừ, công việch thu hoạch cũng xong gần hết, chúng ta về sớm."
"Tuyệt quá!"
Thành phố A chính là nơi tôi từng sống, biết bao kỷ niệm vấn vương.
Thấy tôi gật đầu, Lục Tuy càng nhanh tay thu xếp đồ đạc. Sợ chậm chút nữa mẹ nuôi tìm đến, tôi sẽ mềm lòng hiến thận.
Đang nghĩ cả hai sẽ lỉnh kỉnh đồ đạp ra đầu làng đón xe khách sớm về huyện, bỗng một chiếc xe sang trọng lao vào thôn.
Rolls-Royce Cullinan. Phiên bản cao cấp giá khởi điểm tám con số. Chiếc xe phủ đầy bùn đất đỗ ngang nhiên trước cổng nhà Lục Tuy.
Hai thanh niên mặt trắng mặc vest bước ra từ ghế lái.
Họ cung kính chào Lục Tuy: "Tổng giám đốc."
"Lục tổng."