Sáng sớm hôm sau, cùng một chiếc bàn ăn, Hạ Dung Tự và Trình Cảnh như được đúc ra từ một khuôn, ngồi ăn uống chỉnh tề thẳng thớm.
Không giống tôi, ngồi nghiêng ngả lả lướt.
Đổi tư thế nào cũng thấy đ/au mông, tôi thất thần chọc đũa vào thức ăn trên đĩa.
Hạ Dung Tự nhẹ nhàng trò chuyện với Trình Cảnh, dáng vẻ như một người anh trai hiền lành đức độ.
Anh liếc nhìn đĩa thức ăn của tôi: "Cứ ăn đi, lát nữa anh sẽ đưa hai đứa về trường."
Trùng hợp thay, Trình Cảnh và tôi lại học cùng một trường.
Xe vừa dừng lại, tôi đã vội vàng chuồn mất.
May mà có tầm nhìn xa trông rộng, tôi đã nộp đơn xin ở ký túc xá từ trước.