Tôi ném cuốn sách trên tay vào người anh ấy: “Bây giờ tỉnh chưa?”

Lý Trạm: “...”

Chuông vào lớp reo, Lý Trạm khẽ hỏi tôi: “Sao cậu lại đến đây?”

“Chuyển trường rồi.”

Lý Trạm nhíu mày: “Chuyển trường làm gì? Trường cũ của cậu không tốt à? Chất lượng dạy học ở Thành Hoa tệ lắm.”

“Theo đuổi cậu.”

“Cái gì?”

Tôi ghé sát vào anh ấy, nói nhỏ vào tai: “Chuyển trường để theo đuổi cậu.”

Lý Trạm giơ tay, dùng ngón trỏ đẩy trán tôi ra, nhìn tôi cười lạnh: “Tôi gh/ét nhất mấy đứa chỉ biết yêu đương m/ù quá/ng.” Rút tay về, mặt không cảm xúc nói: “Cảnh Chiêu, về lại trường của cậu đi.”

Cô giáo tiếng Anh trên bục giảng không thể chịu nổi nữa: “Lý Trạm, dẫn bạn cùng bàn mới của em ra ngoài mà tình tứ!”

Lý Trạm: “...”

Tôi: “...”

Lặng lẽ che mặt.

Ôi, thật là mất mặt quá đi mà!

6.

Tôi trở nên nổi tiếng chỉ vì một câu hét của cô giáo tiếng Anh.

Từ đó, tôi không còn tên nữa, mà trở thành “tên học sinh mới hoang dã tình tứ với Lý Trạm”.

Khi tôi lôi Lý Trạm dậy lần thứ ba để bắt anh ấy học, ánh mắt của cậu b/éo đã từ kinh hãi chuyển thành sùng bái.

Cậu ấy lén lút giơ ngón cái lên với tôi: “Học sinh mới, đỉnh thật!”

Trong khi đó, vẻ bực bội của Lý Trạm gần như bốc ra khỏi đỉnh đầu.

Tôi chỉ vào sách, bảo anh ấy ghi chú: “Chỗ này, đ/á/nh dấu lại.”

Lý Trạm thà c.h.ế.t không chịu, hạ giọng, hung hăng nói: “Đừng tưởng cậu thầm mến tôi mà muốn làm gì thì làm!”

Tôi liếc anh ấy một cái: “Viết nhanh lên, đừng ép tôi phải hôn cậu ngay trên lớp học thiêng liêng này.”

Lý Trạm: “...”

Lý Trạm bị tôi hành hạ cả buổi chiều, chuông tan học vừa reo, anh ấy đã nhảy khỏi chỗ ngồi, khập khiễng chạy ra ngoài như đang trốn mạng.

Tôi nắm lấy vạt áo anh ấy, ngẩng đầu hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Nhà vệ sinh.”

“Tôi đi cùng.”

Lý Trạm từ chối nhanh chóng: “Không cần.”

Tôi đứng dậy, khoác vai anh ấy: “Đi thôi, chân cậu bị thương không tiện, tôi đỡ cậu.”

Lý Trạm nhướn mày, lặp lại với giọng đầy ẩn ý: “Cậu đỡ tôi?” Cắn cắn má, anh ấy bật cười: “Cũng được.”

Tôi sững người một lát, rồi hiểu ra, cảm thấy vui. Thằng nhóc này, từ bé đã hư.

Nhưng cũng chỉ là lợi khẩu, khi tôi thật sự chạm vào cạp quần anh ấy, giả vờ định đỡ, thì bị Lý Trạm giữ tay lại.

Anh ấy hạ giọng: “Ch*t ti/ệt, cậu làm thật à?”

Anh ấy bóp tay tôi, tai đỏ bừng cúi đầu: “Tôi sai rồi đại ca, để tôi tự làm. Kẻo làm bẩn tay anh!”

Tôi gãi nhẹ vào bụng dưới của anh ấy, cười một cách bí ẩn: “Mỗi tối thuộc 30 từ vựng cho tôi, tôi sẽ tha cho cậu một lần.”

Lý Trạm do dự: “Tôi khuyên cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Bàn tay tôi lại động đậy, thò xuống.

Lý Trạm giữ ch/ặt tôi, hít một hơi thật sâu: “Thuộc! Tôi sẽ thuộc!”

Suốt nửa tháng, tôi nhìn Lý Trạm, ban ngày học, buổi tối về nhà học thuộc bài. Tôi còn lập ra cả kế hoạch học tập cho anh ấy.

Lý Trạm quen sống hoang dại rồi, giờ bảo anh ấy ngồi yên học bài, cứ như muốn lấy mạng anh ấy vậy.

Có lúc bị ép quá, anh ấy lại ném sách, mặc kệ, buông lời đe dọa.

Tôi cứ ấn anh ấy xuống hôn một trận là lại ngoan.

Lý Trạm to cao vạm vỡ, nhưng lại để mặc tôi đ/è trên giường, hôn đến mức anh ấy thở dốc.

Tôi nằm lên người anh ấy, ra oai: “Không học, thì hôn!”

Lý Trạm một tay che mắt, một tay ôm eo tôi, như thể sợ tôi ngã xuống, anh ấy thở dài, giọng khàn khàn: “Cảnh Chiêu, rốt cuộc cậu giày vò tôi như thế này là muốn làm gì?”

Tôi lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và vững vàng của anh ấy, cảm thấy rất yên lòng.

“Lý Trạm, cậu đã nghĩ về tương lai chưa?” Tôi ôm ch/ặt anh ấy, “Chúng ta cùng thi Đại học, cùng vào một trường, được không?”

Cùng nhau đi học, cùng nhau khởi nghiệp, cùng nhau già đi.

Lần này, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau, không ai được đi trước. Được không?

Lý Trạm không nói gì.

7.

Đã một tháng Lý Trạm không đ/á/nh nhau, gây chuyện, trốn học hay về sớm nữa.

Bài kiểm tra tháng, anh ấy còn từ hạng bét lên hạng... tám từ dưới đếm lên.

Gặp giáo viên cũng biết chào hỏi, mặc dù là tôi ép.

Cô giáo chủ nhiệm nắm tay tôi, khen ngợi trong nước mắt: “Em Cảnh Chiêu, cô phải trao giải thưởng cho em!”

Thôi khỏi đi ạ.

Thế nhưng, đúng ngày tôi nhận được “Giải thưởng Người bảo vệ Hòa bình”, Lý Trạm lại trốn học.

Tôi tìm nửa ngày ngoài trường, cuối cùng tìm thấy anh ấy ở con hẻm gần nhà.

Thạch cao trên chân Lý Trạm đã được tháo ra, anh ấy đang kéo một thanh sắt, tiến về phía đám thanh niên xã hội đen đối diện.

Tự tin và ngông cuồ/ng.

Mẹ kiếp, một chọi sáu, không sợ c.h.ế.t à!

Tôi nhặt một viên gạch, lao lên. Bắt kịp Lý Trạm, tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, nghiến răng nghiến lợi: “Bảo cậu đ/á/nh nhau gọi tôi, cậu coi lời tôi nói như gió thoảng à? Về nhà rồi tôi xử cậu!”

Lý Trạm sững lại, ch/ửi thề một tiếng, không đ/á/nh nhau nữa, ném thanh sắt, kéo cổ tay tôi bỏ chạy.

Đám thanh niên xã hội đen phía sau vừa ch/ửi vừa đuổi theo.

Gió lướt qua tóc, Lý Trạm lớn tiếng m/ắng tôi: “Cậu bị đi/ên à? Ai bảo cậu đến!”

Tôi chạy đến nỗi không nói được lời nào.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm