Tống Kỳ rõ tính tình tôi.
Khi tôi t ứ c g i ậ anh dỗ tôi một chút là xong.
Lúc đầu anh cũng làm vậy.
Nhưng sau khi bị Quả lại, bầu khí trở ngượng ngùng.
Anh ta đi vòng Quả và nói với giọng điệu kiên vợ chồng chúng tôi thì liên quan gì cô?"
Du Quả nhìn Kỳ một thương.
“Thầy Tống, thầy sự nhớ em sao?”
"Em là Tiểu Quả đây."
Du Quả ngó lơ vẻ những người xung và nắm lấy tay áo Kỳ như thể c/ầu sự thương xót.
Tống Kỳ nhanh chóng lại, giơ tay lên và nhìn tôi với vẻ ơi, là ấy chạm vào anh làm gì cả."
Nhìn thấy vẻ tôi ng/uôi gi/ận phần nào. Có lẽ, nếu anh về nhà tắm rửa sạch thì vẫn còn giữ được.
Người lý gia sau khi tin chạy tới và Quả về phía sau một t h ô l ỗ: lòng khách hàng, còn muốn làm nữa hả?"
Du Quả lặng lẽ mắt và nhìn Kỳ một thương.
Dường như Kỳ nhớ còn khó chịu sắp việc.
Người lý gật đầu xin lỗi tôi: "Cô Thẩm, đừng t.ứ.c g.i.ậ.n. Quả là sinh viên đại học vừa mới nghiệp. Hoàn cảnh gia đình ấy khó khăn, sống cũng dễ dàng gì."
"Nhưng hãy yên tâm, lần chúng tôi cho một câu trả lời."
Tôi “Cô ta sống dễ dàng là vì tôi sao?”
"Bởi vì ta mới tôi đành bao dung ta? là ta à?"
"Tôi một hoặc hai trăm vạn năm để m/ua đồ trong cửa hàng các người nhưng đây là các người đối xử với khách hàng VIP sao?"
Người lý càng cúi người sâu hơn, nụ trên gần như thành mẫu.
Du Quả cứng đờ lưng, cắn môi chịu động.
"Cô chẳng qua vài đồng tiền bẩn thỉu thôi, lại coi người khác?"
"Đối với một người từ Kỳ học hành chăm mới thể vượt qua kỳ thi giống như tôi, tư gì điểm tôi.”
"Cô nhờ sinh cưng chiều thôi! Sao ăn thịt mà sống đi?"