Bà nội trọng rút từ túi trong áo ra chiếc lược.
Chất liệu lạ, phải cũng chẳng phải xươ/ng, trên bề mặt phủ lớp hào quang ấm áp.
Tôi r/ẩy đón cẩn thận chải từng sợi tóc bạc của bà.
Tóc khô xơ bời, chưa chải thấy mắt mờ đi vì nước mắt ngừng rơi.
Bà nhẹ lại chiếc lược, tay mềm mại xõa tóc tôi, vừa chải vừa hát khẽ:
"Một bình an vui vẻ."
"Hai mọi sự ý."
"Ba lược... chỉ mong dâng phúc lành trần sao nhỏ của bà."
Bà dồn sức lực cuối cùng, ấn chiếc lòng tôi:
"Giấu kỹ, đừng để bố mẹ thấy."
"Bà đợi được cháu khôn lớn rồi."
"Vốn định đợi ngày cháu vu quy sẽ tự tay chải tóc cháu, vậy hôm nay coi trọn vẹn nuối tiếc vậy."
"Sau này ngôi sao nhỏ của sẽ buồm xuôi gió, nhớ giữ gìn phúc khí."
Lời chưa cổ họng đột nhiên khò khè, thở gấp dần.
Rồi tất cả chìm lặng tưởng vĩnh hằng.