Lần bệ/nh này tôi nghỉ ngơi một tháng mới khỏe trở lại, trong một tháng này tôi gần như luôn ở trong phòng.

Táo do Tùng Tử mang tới ngày càng thường xuyên hơn, ban đầu là ba ngày một lần, giờ thì mỗi ngày đều có.

"Cô cô... xảy ra việc rồi!"

Hôm nay tôi trốn ở trong phòng, tiểu cung nga gõ cửa gọi tôi.

Tim tôi thắt lại, bây giờ tôi sợ nhất nghe được câu nói này.

"Sao thế?"

"Hậu viện lại có người ch*t!"

Tiểu cung nga nói.

Tôi mặc quần áo đàng hoàng, đẩy cửa đi ra, dẫn theo tiểu cung nga đi về phía hậu viện.

Thủ vệ canh cửa biết tôi sẽ qua đây đã cho tôi vào, những người xuyên không trong sân vẫn làm những việc thường ngày, bọn họ đã quá quen với việc có người ch*t.

Tôi đi vào trong phòng, một người đang treo lơ lửng trên xà nhà, đung đưa theo gió, là một lão thái giám, nhưng người bên trong thân x/á/c lại là một chàng trai trẻ tuổi.

Chàng trai này rất cởi mở, là một nông dân làm việc đồng áng, nói ra ngoài làm việc thuê ki/ếm tiền nuôi vợ con, đáng tiếc sau một giấc ngủ thì đã xuyên không.

Khi mới tới, cậu ấy còn ảo tưởng về nhà, từng thử nhảy xuống hồ Dạ U nhưng cũng không có tác dụng, còn bị thủ vệ đ/á/nh g/ãy chân.

Sau đó lại chạy trốn, lại bị đ/á/nh g/ãy một chân, sau đó bò đi để trốn, nhưng sau khi bị bắt lại bị đ/á/nh g/ãy tay.

Tứ chi đều đã g/ãy, còn có thể tự tr/eo c/ổ à? Tôi thầm nghĩ cậu ta chắc đã bị ai đó thắt cổ hại ch*t.

"Cô cô... đây là cậu ấy tự nguyện, cậu ấy nói như vậy sẽ trở về nhà!"

Một giọng nói vang lên, tôi cẩn thận nhìn, là nha đầu hầu hạ ngự tiền bị nghi ngờ là người xuyên không bị cung hoàng hậu đưa tới lần trước.

Tôi nhìn kỹ, hai mắt cô ấy trong veo, là một người giả đi/ên.

...

"Cô cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi giả đi/ên, nhưng tôi thật sự không phải nữ xuyên không!”

Tiểu nha đầu giải thích.

Tôi không để ý, người trong cung đều biết tự bảo vệ mình, tôi cứ giả vờ không biết đi.

Tôi ra ngoài gọi hai thái giám cao to giúp đỡ người xuống.

Tiếp đó thái y cũng tới, x/á/c định đã ch*t thật, phía Nội Vụ phủ liền có thái giám qua.

Một giá được dựng bằng củi đã xuất hiện ở cửa lãnh cung, đặt th* th/ể lên giá, sau đó tưới dầu lên rồi châm lửa.

Tất cả những người xuyên không đều bị thị vệ dồn đến cửa để chứng kiến, tôi cũng lặng lẽ đứng đó. Trong bốn năm qua, tôi đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần.

Thời tiên đế có một người xuyên không biết trung y, tự mình châm kim giả ch*t, còn m/ua chuộc thái giám, định sau khi giả ch*t sẽ để thái giám đưa ra ngoài.

Sau đó bị người nào tố cáo, người xuyên không đó bị th/iêu ch*t ngay lập tức, thái giám cũng bị đ/á/nh gậy đến ch*t, từ đó người xuyên không t/ự s*t hay bệ/nh ch*t đều nhất loạt th/iêu x/á/c.

Không biết có phải do nguyên nhân sức khỏe tệ hay không mà mùi ch/áy khét của lần th/iêu x/á/c này khiến tôi buồn nôn mấy lần, nhưng tôi đều cố nhịn, nếu không sẽ khó tránh khỏi một trận ph/ạt gậy.

Liếc mắt nhìn mấy người xuyên không tới trong tháng tám có người sụt sịt khóc lóc, còn những người khác thì đã sớm trở nên vô cảm.

Sau bốn canh giờ th/iêu x/á/c, Nội Vụ phủ đã quét đại tro cốt, tôi dẫn tiểu cung nga mang tro cốt ra hậu viện lãnh cung ch/ôn cất.

Bốn năm, nơi đây đã ch/ôn cất hai mươi ba người.

Nhân viên văn phòng, sinh viên đại học, công nông nhân, bác sĩ…

Tôi cũng không còn nhớ rõ tên của họ, bởi vì họ không có bia m/ộ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
436.1 K
2 Mưa To Rồi! Chương 27
3 Thần Giữ Nhà Chương 13
11 Hồ Ly Xuống Núi Chương 16
12 Âm Mưu ấp ủ Ngoại truyện 05

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau 7 giờ chồng vi phạm giới hạn, tôi đã ly hôn trong danh dự

Chương 5
Sinh nhật của người bạn thân cũ Lãnh Huân cũng là ngày giỗ của mẹ tôi. Khi tôi thấy Lãnh Huân và Lục Hàn Xuyên cùng nhau chọn bánh sinh nhật trong tích tắc đó, tôi đã biết ngay. Người bạn thân năm nào đã cướp mất cha tôi, giờ sẽ lại cướp luôn chồng tôi. Nhưng tôi sẽ không để cô ta toại nguyện đâu. Để không lặp lại bi kịch mẹ tôi bị ép nhảy lầu tự tử, sau khi phá hỏng tiệc sinh nhật của Lãnh Huân, tôi lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, dọn ra khỏi nhà hôn nhân ngay trong đêm. Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ chưa đầy bảy tiếng đồng hồ. Trong bảy tiếng ngắn ngủi ấy, tôi dành một tiếng để thu dọn đồ đạc, một tiếng chạy đến ga tàu cao tốc. Ba tiếng vật lộn để về đến nhà bà ngoại. Hai tiếng cuối cùng, thuyết phục thành công bà cho tôi ở lại. Lục Hàn Xuyên ư? Tôi từ bỏ.
Hiện đại
Gia Đình
Báo thù
0
Phương Hạ Chương 10