Có lẽ tôi đã mất đi lý trí.
Cũng có thể từ đầu tôi chẳng hề có chút lý trí nào.
Tống Kỳ đã chuẩn bị cho tôi một tương lai khá tốt đẹp, với điều kiện tôi phải biết điều, ngoan ngoãn c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với anh ta.
Nhưng tôi nhất quyết không chịu.
Tôi muốn trói anh ta lại, và tôi đã làm đúng như vậy.
Tôi quấy rối anh ta, buộc anh ta phải rụt rè, r/un r/ẩy, sụp đổ.
Tôi muốn đ/âm thủng n/ội tạ/ng anh ta, nhai nát anh ta, để anh ta hòa vào m/áu thịt của tôi.
Anh ta nóng bỏng không kém gì tôi.
Tôi hôn lên đôi môi bị cắn rá/ch của anh ta, đắm chìm trong sự hạnh phúc pha lẫn sợ hãi, phẫn nộ, oán h/ận và tuyệt vọng của chính mình.
Chuông cửa lại vang lên, tôi chợt tỉnh táo lại.
Tống Kỳ gần như đã bị tôi x/é nát, anh ta nằm mềm nhũn trên ghế sofa, ánh mắt lờ đờ.
Dây thừng làm da anh ta đỏ ửng, tay chân, eo, đùi và cổ đều đầy vết răng của tôi.
"Tiểu Khải đến rồi."
Nhớ đến cậu trợ lý nhỏ đó, ý nghĩ đ/ộc á/c trong tôi lại trỗi dậy, tôi bế anh ta đi về phía cửa: "Vậy thì để cậu ta xem thử."
Anh ta không thể cử động, đành vùi đầu vào lòng tôi.
"Đừng làm càn."
Anh ta mệt mỏi nói, "Đó là em họ của anh và Tiểu Dực, anh phải đưa cho cậu ta bản đ/á/nh giá thực tập."